Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 226




Bên kia, Vương Bằng Phi không quay trở về xưởng luyện thép, trực tiếp chặn một chiếc taxi đi về hướng nhà Thái Nhiên.

Ban đầu Thái Nhiên sống ở căn phòng mà xưởng luyện thép phân chia cho, nhưng bây giờ cô ta mất việc, cũng không dám về nhà, liền quấn lấy Vương Bằng Phi đòi thuê cho cô ta căn nhà ngói riêng biệt ở ngõ nhỏ Tượng Nha, tiền thuê hàng tháng là 12 đồng tiền.

Lúc đầu Vương Bằng Phi không muốn, nhưng sau khi hưởng thụ qua sự mềm mại và quyến rũ của người phụ nữ này, lại không thể nói lời từ chối được nữa.

Vương Bằng Phi xuống xe taxi, đi thẳng tới căn phòng thuê ở ngõ Tượng Nha.

Ông ta gõ cửa, một lúc lâu cũng chưa có động tĩnh.

Vẻ mặt Vương Bằng Phi nghi ngờ, tiếng gõ cửa lại lớn hơn chút: “Thái Nhiên! Mau mở cửa cho ông đây!”

Trong lòng ông ta hiểu rõ, Thái Nhiên rời khỏi xưởng luyện thép, chỉ có thể dựa dẫm vào ông ta, cô ta không có khả năng tự mình lén rời khỏi.

Sau một lúc lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân.

Thái Nhiên kéo chốt cửa, vuốt thái dương có chút lộn xộn, cười mỉa nói: “Anh Vương à? Không phải anh mới đi có chút xíu sao? Sao lại trở về rồi? Sao lại vội vàng hoảng loạn như vậy?”

Vương Bằng Phi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, vào cửa, quát lớn: “Không sợ mất mặt sao? Còn không khóa cửa lại đi!”

Thái Nhiên bĩu môi, gài chốt cửa như lời ông ta.

Căn nhà này tổng cộng ba phòng, rộng rãi, thoải mái, có lối đi thẳng.

Vương Bằng Phi đi thẳng một đường đến phòng ngủ chính, vừa mở cửa, đã nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi trần truồng nằm vắt ngang trên giường.

Tuy là ông ta đã đoán ra, nhưng sau khi chứng thực cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng nói: “Anh nói muốn để mẹ kế chăm sóc, là chăm sóc như vậy sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi trên giường, đúng là Vương Tông Phường “Trốn bên ngoài”, con của Vương Bằng Phi.

Anh ta mới liên lạc với Vương Bằng Phi ngày hôm qua, nói sống ở bên ngoài không nổi nữa, cầu xin Vương Bằng Phi sắp xếp cho anh ta một chỗ để ẩn náu.

Chuyện này cũng vừa vặn, đúng lúc căn nhà thuê cho Thái Nhiên ở cũng đủ lớn, Vương Bằng Phi kêu anh ta đến đây ở, biết anh ta có quan hệ không tốt với Thái Nhiên, còn lo hai người ở chung không được, nhưng Vương Tông Phường lại luôn mồm nói muốn để mẹ kế chăm sóc.

Lúc đó, Vương Bằng Phi không nghĩ nhiều.

Bây giờ thì hay lắm, mới một buổi tối, đã chăm sóc lên tới tận giường.

Vương Tông Phường dáng vẻ gầy gò, tóc rối bời, trên tay đang cầm cái muôi sắt, hít khói từ ngọn nến trên giường, khuôn mặt bình thường lộ ra dáng vẻ say mê.

Anh ta nghe Vương Bằng Phi nói xong, chậm chạp nói: “Có gì quan trọng đâu, sinh cho ai không phải cũng đều là giống nhà họ Vương chúng ta sao?”

Sắc mặt Vương Bằng Phi tối sầm, nhặt bộ quần áo trên đất ném qua, nói: “Mặc đồ vào rồi đi ra, cha có chuyện muốn nói với con.”

Dứt lời, ông ta liền ra khỏi phòng ngủ.

Thái Nhiên vô cùng thông minh, biết bản thân lượn lờ ở giữa hai cha con là không thích hợp, vội vào bước vào bếp làm mấy món nhắm, còn mở hai chai bia đặt lên bàn, rõ ràng đã thích nghi với thân phận “Lấy sắc phục vụ người”.

Vương Bằng Phi lạnh mặt nhìn cô ta bận rộn, không nói gì.

DTV