Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 199




Khương Chi nhặt ra 10 đồng 8 xu từ trong đống tiền rơi trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Là của tôi, tôi nhận lấy”.

Nói xong, cô chào tạm biệt cô giáo Hình, lướt qua mấy người kia rời khỏi trường học.

Bên ngoài trường học, Cận Phong Sa đang đứng ở cách đó không sao, dáng đứng thẳng tắp, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Bước chân của Khương Chi hơi dừng lại, Cận Phong Sa cũng sải bước đi đến.

“Sao cô lại gây chuyện với Thái Nhiên làm gì?”

“Anh không đi làm à?”

Cả hai người đồng loạt lên tiếng.

Cận Phong Sa cụp mắt nhìn Khương Chi, phát hiện cô đang nhếch môi, tâm trạng giống như rất tốt thì không khỏi có chút đau đầu.

Anh ấy vốn dĩ đang sửa chữa thiết bị điện thì nghe thấy có người gọi điện thông báo rằng đã có chuyện xảy ra ở trường học công.

Chuyện gì chứ?

Mẹ của Cận Cương Thiết cãi nhau với cô giáo Thái ở trong trường học!

Người đưa tin còn e sợ thiên hạ không không loạn, gọi điện thoại báo tin cho bạn trai của Thái Nhiên là Vương Bằng Phi, 42 tuổi, công nhân cấp 8 của nhà máy thép.

Nghĩ đến hành vi và tác phong của cả nhà Vương Bằng Phi thì Cận Phong Sa cau mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.

Anh ấy nghiêm túc nói: “Cô thật sự cho rằng người phụ nữ Thái Nhiên kia thật sự dễ bắt nạt như vậy sao?”

Khương Chi nhướng mày, giả vờ như đang lắng nghe, giọng điệu lại rất bình tĩnh nói: “Ồ? Cô ta có bản lĩnh gì vậy?”.

Cận Phong Sa suýt chút nữa bị thái độ này của cô làm cho tức chết, nhỏ giọng nói: “Thái Nhiên không có năng lực gì, nhưng bạn trai của cô ta, Vương Bằng Phi là công nhân cấp 8 trong nhà máy thép của chúng tôi, anh trai của Vương Bằng Phi là Vương Bằng Lỗi, là trưởng phòng phòng tài vụ của nhà máy thép.”

DTV

Khương Chi trầm ngâm gật đầu, nhẹ nhàng ‘Ồ’ một tiếng.

Cận Phong Sa im lặng một lúc rồi nói: “Cô có thể không để tâm đến anh em Vương Bằng Phi và Vương Bằng Lỗi, nhưng mà đứa con trai của Vương Bằng Phi với vợ trước lại là tên côn đồ khét tiếng ở đây, thường xuyên dính líu đến một nhóm xã hội đen chuyên môn gây rắc rối khắp nơi, cô không sợ sao?”

Nghe vậy, Khương Chi khẽ nheo mắt.

Một lúc sau, cô mới nghiêm túc nói: “Nhân phẩm của Thái Nhiên quá kém, không thích hợp làm giáo viên. Nếu như đã biết đối phương chắc chắn sẽ trả thù thì hãy chăm sóc thật tốt cho Hổ Tử, về phần tôi, anh không cần phải lo.”

“.......” Ánh mắt của Cận Phong Sa có chút kỳ lạ nhìn về phía Khương Chi, hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.

Khương Chi xua tay nói: “Được rồi, tôi đi đây, làm phiền anh vất vả đưa đón Hổ Tử đi học tan học nhé, tôi sẽ sớm giải quyết chuyện này.”

Cận Phong Sa có chút không biết nói gì.

Giải quyết?

Muốn giải quyết như thế nào?

……

Sau khi Khương Chi rời khỏi nhà máy thép của huyện Thấm, lại đạp xe đi mua một chút quà biếu.

Hộp bánh ngọt, trái cây đóng hộp, Khương Chi cầm theo mấy món ‘quà tặng cao cấp’ này đến khu Đào Viên.

Cô là một nữ doanh nhân quan tâm đến lợi ích và thông minh, sẽ không lãng phí bất kỳ mối quan hệ có thể dùng nào.

Chuyện Cận Phong Sa nói cũng phải đề phòng, bản thân cô thật ra không sợ gì, nhưng Hổ Tử lại là mục tiêu, nếu như đối phương điên cuồng hơn một chút, nhắm vào Tiểu Qua và Tiểu Diệu đang nằm ở bệnh viện, vậy thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng.

Cô nhất định phải bóp c.h.ế.t nguy hiểm từ trong trứng nước.