Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 195




Khương Chi để bao lớn bao nhỏ ở bên cạnh bàn học của Hổ Tử, thấy cậu bé cụp mắt không nói không rằng, giọng nói của cô cũng dịu dàng thêm mấy phần: “Đây là quần áo mới, bút chì màu, hình tô màu mà mẹ đã mua cho con, nếu như con không muốn thì con cũng có thể chia cho bạn học.”

Cô vừa dứt lời, tiếng bàn tán của bọn trẻ vang lên khắp phòng học.

“Mẹ Cận Cương Thiết thật là xinh đẹp quá.”

“Đúng vậy, dì ấy còn có tiền nữa, cậu nhìn đi, dì ấy đối xử với Cận Cương Thiết tốt biết bao, dì ấy mua đủ thứ cho cậu ấy, còn mẹ tớ thì không mua gì cho tớ cả.”

“Sao Cận Cương Thiết không muốn đi cùng mẹ cậu ấy vậy? Tại sao chứ?”

“Mẹ tôi nói Cận Cương Thiết không phải là con ruột của chú Cận đâu, hình như chú Cận đã nhặt cậu ấy ở trong thùng rác đó.”

“Ồ ồ, bảo sao tính tình cậu ấy xấu xa như vậy, cứ thích đánh người.”

“...”

Khương Chi nghe bọn nhỏ nói mấy lời vô tâm thì trong lòng cô lại cảm thấy rất khó chịu.

Khương Chi liếc mắt nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói: “Cận Cương Thiết cũng giống như các cháu thôi, cũng là đứa nhỏ có cha mẹ, chuyện đánh người là thằng bé không đúng, dì thay thằng bé nói xin lỗi mấy cháu, này, mấy cháu nhận lấy số kẹo này, xem như là tha thứ cho thằng bé có được không?”

Nói xong, Khương Chi phát đồ ăn vặt trên bàn cho mấy đứa nhỏ.

Một đám học sinh tiểu học vui vẻ nhận lấy, bọn nhỏ lập tức nhìn Cận Cương Thiết cũng thấy thuận mắt, từng người nói:

“Cận Cương Thiết, sau giờ học cậu đến góc nhà máy chơi b.ắ.n bi với tớ không?”

“Ai muốn chơi b.ắ.n bi với cậu chứ, cậu ấy sẽ chơi nhảy dây với bọn tớ!”

“Cận Cương Thiết, từ giờ tớ sẽ là bạn của cậu!”

“...”

Trái tim của bọn nhỏ cũng là thuần thiện chân thành, một chút xíu lợi ích cũng đủ để cho bọn họ bỏ qua hiềm khích lúc trước, người nào người nấy ngước cổ cao giọng lấy lòng Hổ Tử, rất sợ nói chậm sẽ không thể hiện được tấm lòng của bản thân.

Hổ Tử nghe, trong lòng cậu bé có một cảm giác không nói nên lời.

Khương Chi lại đứng tại chỗ thêm một lát, chuông vào lớp vang lên.

Cô cụp mắt xuống nhìn Hổ Tử đang im lặng, nhỏ giọng nói: “Ngày mai mẹ lại đến thăm con nhé.”

Dứt lời, cô lập tức đi ra khỏi phòng học.

Hổ Tử từ từ ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng hình của Khương Chi.

Bên ngoài lớp học, cô giáo Hình đang chờ.

Khương Chi than nhẹ một tiếng: “Cô giáo Hình, để cô xem chuyện cười rồi.”

Cô giáo Hình quay đầu nhìn cô, cô ấy lắc đầu rồi cười nói: “Tôi có thể nhìn ra được cô thật lòng đối xử tốt với em ấy, đứa nhỏ Cương Thiết này có tính tình bướng bỉnh, thêm một khoảng thời gian nữa là tốt rồi.”

Khương Chi gật đầu một cái.

Lúc này, cô giáo Hình do dự một chút, nói: “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, cha đứa nhỏ không đến đây sao?”

Nói xong, cô ấy vội vàng nói: “Không phải tôi muốn nghe ngóng chuyện của cô đâu, nhưng mà đứa nhỏ Cương Thiết này và cha cậu bé, cũng chính là Cận Phong Sa rất thân, hai cha con có quan hệ rất tốt, nếu cậu bé thật sự trở về với cô rồi nhìn thấy cha ruột của mình, sợ là không thay đổi được tâm tình đâu”.

Khương Chi cũng rất bình tĩnh, cô nhàn nhạt nói: “Đứa nhỏ không có cha.”

Nghe vậy, cô giáo Hình hơi ngẩn người.