Đáng Tiếc cô không may mắn, vừa đến cửa đã gặp phải cô giáo Thái Nhiên, người có “bạn trai là công nhân cấp tám”.
Cô ta cầm một nắm hạt dưa trên tay, đứng dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện gì đó với giáo viên khác, vẻ mặt rạng rỡ kia đã truyền tải hoàn hảo hình ảnh người phụ nữ nói xấu sau lưng người khác.
Thái Nhiên rõ ràng có thị lực rất tốt, cô ta ngay lập tức nhìn thấy Khương Chi.
Cô ta ném hạt dưa trong tay đi, phủi tay một cái, vặn eo đi tới cửa, chặn Khương Chi lại, quái gở nói: “Sao cô lại đến nữa? Xưởng thép chúng tôi là nơi để cô tùy ý ra vào à?”
Khương Chi thản nhiên nói: “Hôm qua tôi để quên giỏ ở văn văn phòng của mấy người, tôi đến đây lấy lại.”
Nghe vậy, sự hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt Thái Nhiên.
Cô ta đã cầm hết tất cả những quyển sách bài tập và văn phòng phẩm ở trong giỏ về nhà từ sớm rồi, còn thuận tay cho cháu trai, cháu gái một ít.
Cô ta vốn tưởng rằng Khương Chi sẽ dồn hết sự chú ý vào Cận Cương Thiết, dù sao thì là thằng bé cũng là con trai ruột của Khương Chi, cho nên Khương Chi sẽ không nhớ tới những thứ trong cái giỏ kia, hơn nữa cho dù Khương Chi nhớ tới thì cô ta là giáo viên của Cận Cương Thiết đó, Khương Chi còn có thể không biết xấu hổ mà đòi cô ta à?
Nhưng bây giờ Thái Nhiên nghe đối phương nhắc đến giỏ khiến cô ra cảm thấy hoảng sợ.
Nếu hành vi của cô bị vạch trần thì sẽ xảy ra rắc rối lớn rồi.
Khương Chi là người nào?
Cô đã tiếp xúc và giao tiếp với rất nhiều người, còn nhiều hơn số nước Thái Nhiên đã uống, sao cô có thể không nhìn ra được sự chột dạ của cô ta chứ?
Khương Chi nhếch khóe miệng, nghi ngờ nói: “Cô giáo Thái có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có vấn đề gì à?”
Thái Nhiên giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, bên ngoài mạnh mẽ bên trong hoảng sợ mà nói: “Sao tôi biết được! Tôi là người trông coi giỏ hộ cô à?”
Dứt lời, cô ta liền vội vàng rời đi.
Sắc mặt Khương Chi trở nên lạnh lùng, cô ôm đồ vào trường, lúc này đang là giờ học, trước tòa nhà không có đứa trẻ nào, cô ngẫm nghĩ một lát, rồi tự mình đi đến gõ cửa phòng giáo viên.
DTV
Cửa mở ra.
Một thầy giáo dáng vẻ khá bình thường nói: “Chào cô, cô tìm ai vậy?”
Khương Chi khách sáo nói: “Đồng chí, xin hỏi cô giáo Hình ở đây không?”
Thầy giáo quay đầu nhìn vào trong văn phòng nói: “Cô giáo Hình đang dạy học rồi, cô tìm cô ấy có chuyện gì sao?”
“Không có gì, cám ơn, tôi ở đây đợi cô ấy.”
Khương Chi lắc đầu, mỉm cười mà nói.
Thầy giáo quan sát cô, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Cô vào văn phòng đợi cô ấy đi, sắp tan học rồi đó.”
Khương Chi nhỏ nhẹ từ chối: “Cám ơn, không cần đâu.”
Cô vốn không phải đến đây để gặp cô giáo Hình, chỉ là tiện thể hỏi thăm, không muốn để Thái Nhiên chiếm lợi ích của cô mà thôi, nhưng mà đây là chuyện nhỏ, ưu tiên hàng đầu của cô là ở đây đợi Hổ Tử tan học.
Thầy giáo gật đầu một cái, đi một bước quay đầu lại nhìn ba lần mới trở về văn phòng.
Thái Nhiên nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, cô ta lẩm bẩm một câu: “Hồ ly tinh.”
Cô ta cụp mắt xuống nhìn chiếc giỏ chỉ còn lại vài cây bút chì dưới bàn làm việc, đá nó một cách hung ác, bỗng nhiên, cô ta mặt không đổi sắc đá chiếc giỏ xuống dưới bàn làm việc của cô giáo Hình
Khương Chi cũng không biết hành động này của Thái Nhiên, tiếng chuông tan học vang lên.
Cùng với tiếng chuông tan học vang lên chói tai, các em học sinh giống như một tổ ong ùa ra khỏi lớp học, bọn nhỏ nhìn thấy Khương Chi thì trên mặt đều lộ ra vẻ tò mò, không biết đây là chị của ai mà lại xinh đẹp như vậy.