Nghe vậy, Hổ Tử vẫn luôn chăm chú nhìn cô đột nhiên sống mũi cay cay, nước mắt nóng hổi dâng lên trong mắt, cuộn trào mãnh liệt ở hốc mắt, cậu ấy hít một hơi thật sâu, kìm lại những giọt nước mắt đang dâng trào.
“Con của cô?”
“Con của cô?”
Thái Nhiên và cô giáo Hình đều trợn tròn mắt, không dám tin nhìn về phía cô và Hổ Tử.
Ngay cả Hồ San San và Nghiêm Khoan đang khóc lóc cũng ngừng khóc, vẻ mặt ngơ ngác nói: “Cận Cương Thiết, đây là mẹ cậu à?”
Hổ Tử giống như con thú nhỏ bị chọc giận, vành mắt đỏ lên trợn mắt với Khương Chi, quát: “Bà không phải mẹ tôi!”
Dứt lời, cậu bé chạy như bay lao ra khỏi văn phòng.
Khương Chi xoay người đuổi theo.
Cơ thể Hổ Tử rõ ràng được chăm sóc rất tốt, tốc độ chạy rất nhanh, Khương Chi vất vả đuổi theo, hai người, người chạy người đuổi, dọc đường bị rất nhiều công nhân viên chức để ý, có người lanh lợi vội vàng chạy vào trong xưởng tìm người.
“Kỹ thuật viên Cận! Kỹ thuật viên Cận! Có một nữ đồng chí đang rượt đuổi con của anh!”
Thập niên 80, “Kỹ thuật viên” là một chức danh rất được kính trọng, hàng ngày ngoại trừ kiểm tra thiết bị, còn nhận công trình ở ngoài, tiền lương rất cao, một tháng có thể kiếm được hơn 80 đồng tiền, thuộc về nhân viên lương cao.
Cận Phong Sa đang lắp đặt cầu d.a.o điện phát hiện rò rỉ, nghe thấy câu này, anh ấy cởi nón bảo hộ xuống, nhíu mày nói: “Rượt đuổi con tôi sao?”
Người tới vội vàng trả lời: “Tôi còn lừa anh làm gì? Giao việc cho tôi, anh đi xem thử đi!”
Nghe xong, Cận Phong Sa cũng không dám chậm trễ, buông tay chạy ra khỏi phân xưởng.
Anh ấy hỏi đường mọi người, đuổi theo hướng họ chỉ, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng ở cầu thang của tầng lầu nhà mình thì anh ấy cũng tìm được con trai của anh ấy Cận Cương Thiết, cậu bé ngồi trên bậc thang, khuôn mặt nhỏ vùi vào đầu gối, đôi vai đang run rẩy, hình như là đang khóc.
DTV
Mà cách Cận Cương Thiết không xa, một người phụ nữ có bóng lưng mảnh khảnh yểu điệu, mặc áo lông trắng nhìn cậu bé.
Cận Phong Sa giật mình.
Anh ấy hơi do dự, tiến lên vài bước, vỗ nhẹ vai người phụ nữ.
Khương Chi ngoái đầu nhìn lại, người đàn ông phía sau có thân hình cao lớn rắn chắc, bước đi trầm ổn, đáng tiếc trên má có một vết sẹo dài bằng hai ngón tay, nhìn có chút dữ tợn, là kiểu người cứng cỏi.
Cận Phong Sa đối diện với đôi mắt hạnh xinh đẹp của Khương Chi thì nhiệt độ trên mặt bất giác nóng lên.
Anh ấy há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, mới phun ra một câu khô khốc: “Chính là cô rượt con trai tôi sao?”
Khương Chi nheo mắt, hóa ra đây là người mua.
Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, mặt mày bình tĩnh nói: “Hổ Tử là con trai của tôi, trước đây bán cậu bé là tôi sai, tôi thật sự rất hối hận, hy vọng anh có thể cho tôi cơ hội để bù đắp cho cậu bé, trả con lại cho tôi.”
Nghe vậy, Cận Phong Sa liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhiệt độ trên mặt tiêu tán, sắc mặt cũng lạnh đi.
Anh ấy cười nhạo nói: “Hóa ra cô chính là người phụ nữ bán con đó?”
Khương Chi nhíu mày.
Mới đầu khi anh ấy nhìn cô, là ánh mắt xa lạ, cô còn tưởng rằng là do trong khoảng thời gian này gương mặt mình mượt mà hơn, dáng vẻ có chút thay đổi khiến anh ấy không nhận ra cô, nhưng nghe tới câu này thì cô cũng hiểu được, người này không phải là người mua lúc trước.
Cận Phong Sa cười nhạo xong, sau đó cũng kỳ quái hỏi: “Sao cô lại tìm được tới đây?”
Khương Chi đè nén cơn sóng trong lòng, nghi ngờ nói: “Sao đứa bé lại ở đây với anh?”
Cận Phong Sa nhìn thấy mặt cô thản nhiên, ánh mắt trong veo, không phải loại phụ nữ ác độc vô liêm sỉ xấu xa giống như trong tưởng tượng của anh, suy nghĩ rồi nói: “Đi thôi, trở về với tôi rồi nói sau, chỗ này không phải chỗ để nói chuyện.”
Khương Chi cũng không từ chối, cô cũng muốn biết nhiều chuyện của Hổ Tử hơn.
Cận Phong Sa đi về phía bậc thang, bế Hổ Tử đang đắm chìm trong thế giới của cậu bé, hét lớn: “Về nhà thôi con trai!”