Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã tới trường học.
Hiện giờ là giờ nghỉ giải lao, trong sân trường đông nghẹt học sinh, có nữ sinh nhảy dây cao su, có nam sinh b.ắ.n bi, chơi bài, ồn ào náo nhiệt, vô cùng ầm ĩ.
Nữ giáo viên mặc áo đỏ nói chuyện với hai người, rồi quay trở về văn phòng.
Ánh mắt Khương Chi đảo qua lần lượt từng học sinh nhỏ đang chơi đùa, nhưng không thấy ai trông giống Hổ Tử.
Cô giáo Hình, cũng chính là nữ giáo viên cao béo hiền lành đang nhìn cô giáo Thái Nhiên mặc áo đỏ xoay người vào văn phòng, cô ấy mỉm cười nói với Khương Chi: “Đồng chí, hiện giờ cách giờ vào lớp còn lâu, đến văn phòng của tôi nghỉ ngơi một lát, uống ly nước nhé?”
Lúc này, Khương Chi mới thu hồi ánh mắt, hé môi nói: “Vâng, cảm ơn cô giáo Hình.”
Cô vừa bước vào căn phòng cùng cô giáo Hình, một tiếng chuông vào lớp chói tai vang lên.
Thái Nhiên liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, không nói gì, cầm sách giáo khoa nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Các giáo viên khác ngồi trong văn phòng cũng lần lượt rời khỏi, chỉ còn lại một mình cô giáo Hình và Khương Chi.
Khương Chi nói: “Cô giáo Hình không có tiết sao?”
Cô giáo Hình cười tủm tỉm bưng ly nước tới cho cô, lắc đầu nói: “Chiều nay tôi không có tiết học.”
Khương Chi hiểu ra.
Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu thông tin, bày ra dáng vẻ tò mò: “Cô giáo Hình, chắc là cô làm giáo viên đã lâu rồi, có từng gặp phải học sinh nào không nghe lời, quậy phá gây chuyện không?”
Hổ Tử có cá tính lập dị, nếu thật sự là học sinh trường công thì nhất định sẽ là một học sinh cá biệt.
Vừa nhắc tới vấn đề này, cô giáo Hình lên tiếng một cách bất lực: “Sao có thể không có chứ?”
Khương Chi cúi người, bày ra dáng vẻ tò mò chăm chú lắng nghe: “Ồ?”
Cô giáo Hình lắc lắc đầu: “Lớp học của tôi có hai học sinh không nghe lời, nhưng mà chúng tôi và phụ huynh của bọn nhỏ đều là công nhân viên chức xưởng thép, bình thường ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, không có cách gì dạy dỗ mấy đứa nhỏ đó đàng hoàng được.”
Nói đến đây, Khương Chi vừa định hỏi sâu thêm thì đã bị một lời khiển trách nghiêm khắc cắt ngang.
“Cận Cương Thiết, Nghiêm Khoan, Hồ San San, nói đi, cái này ai mang đến? Nếu hôm nay các người không nói rõ ràng thì đợi ở trường học cho tôi, gọi ba mẹ tới!”
Lời vừa dứt, cửa văn phòng cũng bị đẩy ra đánh rầm.
Thái Nhiên vốn đã vào lớp, theo sau là ba bóng dáng nhỏ xếp hàng đi vào, hai nam một nữ.
Thái Nhiên ngồi xuống chỗ làm việc của cô ta, đặt thứ gì đó xuống, cầm ly nước lên uống một ngụm, lại lấy ra cây gậy dạy học nhỏ dài, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Nói từng chút một cho tôi, Hồ San San, em nói trước!”
Bé gái tên Hồ San San thắt b.í.m tóc đuôi sam, hai tay chặt sau lưng, sắc mặt trắng bệch đến rợn người.
DTV
Môi cô bé mấp máy, sợ tới mức cả nửa ngày cũng chưa nói được câu nào.
Thái Nhiên cũng không để ý nhiều như vậy, thấy cô bé không hé răng, mất kiên nhẫn nói: “Giả câm à?”
Nói xong, lại kéo cô bé lại, mở tay cô bé ra, rồi hạ gậy dạy học mà đánh vào lòng bàn tay của cô bé vài cái, lòng bàn tay cô bé liền đỏ bừng một mảng, cái miệng nhỏ của cô bé mím lại, oa oa khóc lên.
Hai bé trai cúi đầu co rúm lại.
Cô giáo Hình hơi đau lòng nhìn cô bé, không đồng ý nói: “Cô giáo Thái, nói chuyện đàng hoàng với đứa trẻ, đừng đánh đứa nhỏ, không tốt đâu.”
Nghe vậy, Thái Nhiên nhướng đôi mày hẹp dài, ném đồ trên bàn cho cô giáo Hình, cười lạnh nói: “Không tốt sao? Cô nhìn xem bọn chúng cầm cái gì đi học? Tuổi còn nhỏ học hành không tốt, trưởng thành cũng chỉ là đầu trộm đuôi cướp, chỉ biết gây thêm họa cho quốc gia!”
Cô giáo Hình nhận lấy thứ vừa được ném tới, môi cô ấy mấp máy, không biết nên nói gì.