Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 182






Xưởng luyện thép huyện Thấm là công xưởng lớn cấp quốc gia mà gần xa đều nghe tiếng, trong xưởng có sáu trăm tám mươi ba công nhân làm việc.

Khương Chi muốn tìm ra được người đã mua Hổ Tử từ số người lớn thế này cũng là chuyện khó khăn.

Cô khóa kỹ xe đạp lại, vừa đi đến cổng đã bị người gác cổng cản lại.

Người gác cổng còn trẻ tuổi dò xét Khương Chi, rất nhanh sau đó anh ta ngượng ngùng gãi đầu hỏi: “Đồng chí, cô làm gì vậy?”

Trong xưởng thép của họ cũng không có cô gái nào xinh đẹp thế này.

“Chào anh, tôi đến buôn bán. Chẳng phải xưởng luyện thép của các anh bố trí cho con em công nhân viên đến trường học sao? Tôi cố ý đến giới thiệu một số sách vở, hộp đựng bút, các loại bút. Anh xem, chất lượng rất tốt mà giá cả cũng thấp, anh có thể châm chước cho tôi vào trong không?”

Trước khi đi Khương Chi đã có chuẩn bị, lúc đang nói chuyện, cô đã lấy cái giỏ từ trên xe xuống, xốc tấm vải phía trên ra, lập tức nhìn thấy sách vở mới xếp chồng lên nhau, còn có những dụng cụ học tập như tẩy, bút, thước, nhìn cực kỳ phong phú.

Thật ra cô muốn hỏi thẳng về Hổ Tử nhưng cô không thể miêu tả được người mua, cũng không biết họ tên của đối phương, cho dù muốn thêu dệt ra một thân phận giả cũng phải đáng tin, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dựa vào việc mình muốn buôn bán để được vào bên trong xưởng thép.

Người gác cổng trẻ tuổi, dò xét cái giỏ của Khương Chi một lát, cuối cùng anh ta cười híp mắt nói: “Vậy được rồi, cô chờ tôi đi hỏi thăm thử có ai cần mua không. Cô chở ở đây đi!”

Xưởng thép của họ rất lớn, nhiều người, ngày thường cũng có nhiều xe bán hàng rong đẩy vào trong xưởng làm buôn bán, anh ta đã thấy rất nhiều rồi.

Chẳng qua đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Khương Chi, vì vậy anh ta rất vui vẻ chạy đi hỗ trợ một chuyến.

Khương Chi nắm chặt cái rổ đứng trước cổng xưởng, giữa hai đầu lông mày lộ vẻ sốt ruột.

Cô không biết hôm nay mình có thể tìm thấy Hổ Tử không nhưng mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng cô lại cảm thấy lo âu. Cô có rất nhiều cách để đòi đứa bé lại nhưng chỉ có duy nhất một điều là đứa bé kia chịu nhận cô hay không.

Dù sao, trong mắt đứa nhỏ thì cô chính là người mẹ m.á.u lạnh, bán con đổi lương thực.

Khương Chi chưa đợi được bao lâu thì người gác cổng trẻ tuổi đã dẫn theo hai nữ đồng chí ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ ra đến.

Anh ta đến gần, nói: “Đồng chí, hai vị này là giáo viên tiểu học của xưởng thép chúng tôi, cô đến hỏi thử đi!”

Khương Chi mỉm cười, nhiệt tình chào hỏi: “Hóa ra là giáo viên nhân dân! Đây, các vị nhìn xem! Những vật này của tôi có chất lượng rất tốt, nếu hai vị vừa ý, chúng ta cũng có thể bàn lại giá cả sau.”

Nghe vậy, một cô giáo mặc áo đỏ, thắt b.í.m tóc dài nói: “Cô đến rất đúng lúc, qua mấy ngày nữa thì trường của chúng tôi có tổ chức cho học sinh thi kéo co, chúng tôi đang nghĩ không biết nên chọn phần thưởng gì.”

Trong mắt Khương Chi lướt qua một tia sáng nhỏ, cô cười nói: “Vậy sao? Vậy thì trùng hợp quá!”

Lúc này một giáo viên khác có lẽ hơn ba mươi tuổi, dáng người cao, mập cũng hạ tay xuống lật xem thử: “Cũng không tồi.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi hỏi: “Sách bài tập này bao nhiêu tiền?”

Gương mặt cô ấy vừa tròn vừa trắng, lông mày cong, xem ra là người rất ôn hòa.

Khương Chi khách sáo nói: “Trong cung tiêu xã bán một quyển sách bài tập là sáu xu, tôi bán bốn xu, bút chì là hai xu, hộp đựng bút là một hào rưỡi.”