Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 179




Trong nháy mắt, mùi thịt kho thơm phức tràn ngập khắp khoang miệng, miếng thịt nạc và mỡ đan xen nhau, mỡ mà không ngấy, cảm giác rất tuyệt, thịt nạc thì vẫn có chút cảm giác hơi dai, người nào đó đang ăn say sưa.

Nấm hương tươi, non, đậu nành mềm dẻo, cải dầu xanh biếc ngon miệng, rất có tác dụng giải ngấy.

Rất nhanh sau đó một hộp cơm thịt kho lớn đã bị ăn sạch sẽ.

Mắt Thi Liên Chu nhìn vào hộp cơm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Một bên khác, mấy người Lê Sơ cũng ăn ngon đến mức mỡ dính đầy miệng.

Lê Sơ chép miệng, l.i.ế.m nước sốt dính ngoài miệng, giọng nói ồ ồ, không nghe rõ: “Ngon quá! Chị, đầu bếp của khách sạn lớn ở thủ đô cũng không thể so với tay nghề nấu nướng của chị.”

Khương Chi lắc đầu cười, cô thuận tay rót cho cậu ấy một cốc nước.

Tiểu Qua xoa cái bụng tròn vo của mình, nằm trên giường lầm bầm: “Cơm thịt kho quá ngon!”

Đúng lúc này, có tiếng nói của bác sĩ Lương vang lên ngoài cửa: “Có người bên trong không?”

Khương Chi bước đến mở cửa, cô nhìn thấy bác sĩ Lương đút tay vào túi áo blouse trắng, vừa nhìn thấy cô, ông ấy lập tức cười nói: “Tiểu Khương à, hôm nay có thể mở băng gạc trên mặt con cô rồi, cô xem hôm nay có thời gian không, tôi sẽ mở băng gạc ra”.

Nghe vậy, tay Khương Chi khựng lại, ánh mắt cũng sáng lên.

Cô gật đầu nói: “Có thời gian, bây giờ có thời gian”.

Lần trước thay thuốc, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Diệu sưng đỏ như củ cà rốt, phía trên được thoa thuốc rất dày, hoàn toàn không nhìn ra gương mặt thật sự của cậu bé, bây giờ sắp được tháo băng gạc ra rồi, cô chỉ có thể cầu nguyện cho gương mặt cậu bé lành lặn.

Bác sĩ Lương nói: “Được rồi, đưa đưa nhỏ đến phòng thay thuốc đi.”

Khương Chi gật đầu, lúc cô quay người, bàn tay không thể không nắm chặt lại.

Cô rất hồi hộp.

Sắc mặt của Trương Anh Tử cũng hơi tái đi, giọng nói run rẩy: “Chị Khương, Tiểu Diệu sắp gỡ bỏ băng gạc rồi sao?”

Lê Sơ cũng quay đầu lại nhìn Trương Anh Tử.

Cậu ấy thở một hơi, an ủi: “Chắc chắn không có chuyện gì đâu, Tiểu Diệu tốt như vậy, chúng ta phải tin tưởng cậu ấy, phải tin tưởng bác sĩ.”

Trương Anh Tử hơi hoảng loạn, khẽ gật đầu, trong đầu cô ấy suy nghĩ rất nhanh, cô ấy không biết trên mặt Tiểu Diệu có bị để lại sẹo không, nếu như có sẹo, sau này Tiểu Diệu phải thế nào? Tiểu Diệu có chán ghét cô ấy, chán ghét người nhà cô ấy không?

Dường như Tiểu Qua cũng biết được Tiểu Diệu sắp bước đến cửa ải của số phận, cậu bé không dám nói lời nào, bàn tay nhỏ siết chặt lại vì lo lắng.

Tiểu Qua ngập ngừng nói: “Mẹ, anh ba…”

Môi của Tiểu Diệu cũng đã kéo căng, cậu bé không nói chuyện nhưng cậu bé biết nếu trên mặt mình có sẹo thì sẽ thế nào.

Khương Chi vỗ tay Tiểu Qua, cô ngước mắt nhìn về phía Tiểu Diệu, trịnh trọng nói: “Con đừng sợ, mọi chuyện còn có mẹ.”

Nhất định cô sẽ không để Tiểu Diệu rơi vào kết cục như trong nguyên tác, cho dù trên mặt đứa bé bị để lại sẹo, cô cũng sẽ mua dụng cụ tân tiến nhất, thuốc tốt nhất từ hệ thống để chữa trị cho cậu bé, cho dù giá cả đắt đỏ bao nhiêu, nhất định cô phải trả lại cho Tiểu Diệu một gương mặt hoàn hảo, một tuổi thơ tươi đẹp, rạng rỡ.

Rất nhanh sau đó y tá đã đến giúp, họ cùng nhau đưa Tiểu Diệu đến phòng thay thuốc.

Bác sĩ Lương đã đeo khẩu trang và bao tay xong, trên tay cầm kéo và kẹp, gỡ bỏ từng miếng băng gạc.

DTV

Khương Chi ôm Tiểu Diệu, nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu bé.

Rất nhanh, băng gạc đều được gỡ xuống.

Trên mặt Tiểu Diệu vẫn còn thuốc, thuốc bị oxy hóa nên đã chuyển thành màu đen, ngoài việc làn da cậu bé vẫn còn hơi phiếm hồng thì không có dấu vết gì nhô ra nữa.

Khương Chi nhìn về phía bác sĩ Lương: “Bác sĩ, mặt của Tiểu Diệu không có gì đáng ngại chứ?”

Bác sĩ Lương khom lưng, nghiêm túc quan sát, rồi cười nói: “Không có việc gì, đứa nhỏ may mắn, ca phẫu thuật rất thành công, cộng thêm được dùng thuốc tốt nên không bị để lại sẹo, chăm sóc tốt một thời gian nữa, phải tránh ánh nắng trực tiếp trong vòng nửa năm, kiên trì bôi thuốc thì da có thể lành lặn trở lại.”

Nghe vậy, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt hơi cay.

Cô biết số phận của Tiểu Diệu được thay đổi vì cô đã trọng sinh đến đây.

Bác sĩ Lương nhìn băng gạc trên người Tiểu Diệu, nói: “Nếu đã đến kỳ thay thuốc rồi thì cũng thay thuốc trên người luôn đi, một lát nữa cô đi đóng tiền phí là được.”

Khương Chi dụi mắt, vội nói: “À, vâng.”