Ở thời đại này, bắt đầu theo đuổi bình đẳng nam nữ, phụ nữ đã không còn bị giới hạn ở vai trò chủ gia đình, mà là khát vọng trở thành cá thể độc lập ở nơi làm việc, âu phục, tuyệt đối là thứ thể hiện cái tôi của bản thân ra bên ngoài tốt nhất.
Thử nghĩ xem, một bộ trang phục chuyên nghiệp, mang giày cao gót màu sắc tương phản, trang điểm tinh xảo, mạnh mẽ quyến rũ.
Trương Anh Tử suy nghĩ, thử hỏi: “Chị Khương là muốn bán quần áo cho người có tiền sao?”
Khương Chi nhướng mày: “Không được sao?”
Trương Anh Tử liên tục xua tay, có chút buồn rầu nói: “Không phải không phải, sợ là chúng ta không tiếp xúc tới được.”
Khương Chi rũ mắt thu hồi ánh mắt, vô cùng bình tĩnh nói: “Em cho rằng Lê Sơ là để trang trí sao?”
Từ khi cô quyết định bắt đầu hợp tác với Lê Sơ thì cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ lợi dụng cậu ấy, nói lợi dụng cũng có chút phiến diện, phải nói “Đôi bên cùng có lợi”, dù sao cậu ấy cũng rất cần có một bàn đạp để chứng minh rằng cậu ấy không phải là không có học vấn không có nghề nghiệp.
Trong tiểu thuyết, Lê Sơ cũng đã bị tính cách của Trương Anh Tử cảm hoá, mới bỏ thói ăn chơi trác táng, dáng vẻ kiêu ngạo.
Nhưng trong lòng cậu ấy vẫn không hài lòng, cậu ấy muốn trở thành niềm tự hào trong mắt của ba mẹ, chứ không phải là cái chày gỗ bị tùy ý đưa đến trấn Đại Danh.
Tuy nói hiện giờ Lê Sơ còn rất non nớt, nhưng hợp tác giới thiệu, tận dụng mối quan hệ của cậu ấy thì cũng không khó.
Trương Anh Tử nghĩ đến Lê Sơ thì con ngươi chợt lóe, không nói gì nữa.
Mắt Khương Chi đang tập trung trên tờ giấy, ngòi bút tự nhiên di chuyển trên mặt giấy mịn, chẳng bao lâu, đã vẽ được bốn mẫu thiết kế trang phục.
Bản lĩnh hội họa của cô xuất phát từ sự yêu thích thám hiểm dã ngoại của bản thân cô.
Ở bên ngoài lâu ngày được mở mang kiến thức thì cô luôn muốn tự mình lưu giữ lại vẻ đẹp của cảnh sắc và con người, dần dà, cô đã luyện được một tay hội họa, ký họa và bản lĩnh chụp ảnh xuất sắc.
Bốn bản vẽ đều đặc sắc, mang phong cách tự nhiên và hào khí theo hình tượng phụ nữ thời đại mới.
DTV
Trương Anh Tử nhìn bản vẽ, trong mắt cũng hiện rõ niềm vui.
Cô ấy trịnh trọng nói: “Chị Khương, nếu những bộ quần áo này được làm ra thì nhất định sẽ rất xinh đẹp, nhất định có thể bán chạy!”
Khương Chi từ chối cho ý kiến, cô rửa tay, tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm ngày mai, cô còn muốn đến nhà kho, lấy đồ ra bán, mượn hệ thống kiếm một món hời lớn, sau đó mới bắt đầu thực hiện kế hoạch mở xưởng.
Trương Anh Tử cẩn thận cất những bản vẽ này đi, cô ấy chỉ sợ làm rách bản vẽ, trước khi đi ngủ, trái tim còn đập thình thịch không ngừng. Trương Anh Tử có dự cảm rất mãnh liệt, phong cách quần áo mà xưởng may của họ sản xuất ra sẽ làm mê hoặc cả nước và tiến ra quốc tế.
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi bị một trận mưa tí tách đánh thức.
Cô đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, phát hiện đúng là bên ngoài trời đang mưa, gió lạnh cuốn theo nước mưa tạt xuyên qua khe hở của song cửa sổ mà bay vào trong phòng.
Khương Chi rùng mình.
Cô xoa hai bàn tay mình vào nhau cho ấm, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt rồi đi xuống căn tin.
Nếu đã đồng ý làm cơm cho Thi Liên Chu thì cô cũng không nuốt lời.
Đồ ăn sáng chỉ cần làm những thứ đơn giản, có dinh dưỡng là được.
Khương Chi nấu một nồi cháo táo đỏ, lại làm mấy cái bánh hành trứng chiên, làm thêm nửa đĩa dưa leo trộn rau, đúng tiêu chuẩn của một bữa sáng nhẹ nhàng, ngon miệng.
Lúc Khương Chi cầm hộp đựng thức ăn đến phòng 209 thì trong tay cô còn bưng một cốc nước ấm.