Khương Chi nghe ông ấy giải thích rất lâu, cuối cùng tỏ ra nghi ngờ nói: “Nói như vậy thì việc thành lập một nhà sản xuất cũng không phải rất khó nhỉ?”
Khóe miệng Phó Đông Thăng co giật, trừng mắt nhìn cô: “Thế này còn không khó hả?”
“Không cần nói mấy vấn đề khác, nếu tôi đi theo cô mở nhà sản xuất, vậy nhà sản xuất của chúng ta chọn đặt ở đâu? Máy in, máy đóng sách từ đâu ra? Nhưng điều quan trọng nhất, khẩn thiết nhất chính là muốn thành lập nhà sản xuất thì phải được cục xuất bản phê duyệt thông qua, cấp giấy phép thì mới có thể làm được. Cô có những thứ này không?”
“Tuy tiểu thuyết của cô sẽ bùng nổ, có thể kiếm được tiền nhưng đây là chuyện mà sau khi nó được phát hành”.
“Nếu cô thật sự hăng hái mở một nhà xuất bản thì trong túi phải có nhiều tiền, hơn nữa cô còn phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ, việc này rất mạo hiểm.”
“Tiều Khương, nghe tôi khuyên, yên tâm viết hết (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) đi, chuyện sau này thì để sau này hãy nói”.
Khương Chi cũng im lặng.
Phó Đông Thăng cho là cô đã suy nghĩ thông suốt rồi, ông ấy nhẹ nhàng thở ra một hơi, an ủi cô: “Sách hay không sợ muộn, sớm muộn gì cô cũng sẽ nổi tiếng mà thôi.”
Đột nhiên Khương Chi đứng lại, trầm ngâm một lúc, sau đó cô bình tĩnh nói: “Biên tập Phó có thể yên tâm những chuyện này. Tôi chỉ hỏi ngài, ngài có muốn đi theo tôi ăn máng khác không, có muốn hợp tác với tôi không?”
Dưới cái nhìn của cô, những vấn đề mà Phó Đông Thăng lo lắng đều không phải vấn đề.
Điều kiện tiên quyết của một nhà xuất bản chính là cần có tiền, vậy có thể giải quyết nhẹ nhàng rồi.
Máy in, máy đóng sách gì đó lại càng đơn giản hơn.
Khu vực “hàng tiêu dùng” trong thương thành có đầy đủ chủng loại, có đồ tẩy rửa, văn phòng phẩm, vật dụng trong bếp, kể cả máy in, máy đóng sách đều có thể mua được, đến lúc đó cô sẽ chạy ra ngoài huyện kéo máy móc về, rồi nói là mình mua được, việc này hoàn toàn không tính là vấn đề gì khó khăn.
Còn về việc phải được cục xuất bản thông qua và phê duyệt thì để để Lê Sơ- nam chính nhà quyền thế lo liệu, lúc này không cần thì còn đợi đến bao giờ?”
Phó Đông Thăng nhìn Khương Chi giống như đang nói đùa, ông ấy do dự một lúc lâu, sau đó mới cắn răng nói: “Được! Nếu cô thành lập nhà sản xuất thì tôi sẽ làm chủ biên cho cô!”
Sống ở trên đời cũng nên liều một phen.
Phó Đông Thăng chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn, không khác gì một đứa trẻ mới mấy tuổi.
Khương Chi cong môi cười một tiếng, khen ngợi ông ấy: “Tôi không nhìn lầm ông, rất dứt khoát!”
Phó Đông Thăng gượng cười hai tiếng, ngẫm nghĩ một lát, đến cùng vẫn không nhịn được phải hỏi thêm một câu: “Thật sự có thể làm được sao?”
Khương Chi trả lại cho ông ấy một ánh mắt cực kỳ chắc chắn.
Cô rất có lòng tin.
Với cái nhìn của người khác thì cô phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ nhưng trên thực tế, tiểu thuyết, thơ ca trong đầu cô nhiều vô số kể, tất cả đều là những tinh hoa mà đời trước cô đã tích lũy được, vả lại cô còn có thể ra đĩa nhạc, ra kịch bản, cô chắc chắn những sản phẩm này sẽ đều là sản phẩm chất lượng.
Với cô mà nói việc lập một nhà xuất bản không chỉ là khởi điểm trong sự nghiệp của mình, mà đó càng là một vũ khí kiếm tiền sắc bén.
Phó Đông Thăng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Khương Chi, trong lòng ông ấy cũng không kìm được mà cho rằng đây là một cơ hội.
Một cơ hội lớn để lan truyền tên tuổi.
…
Khương Chi dặn Phó Đông Thăng ở lại huyện Thấm một ngày.
Cô phải đi kiếm tiền.
Tuy trên người cô vẫn còn một ngàn bốn trăm, hoàn toàn có thể thuê được một ký túc xá không tệ ở trấn Đại Danh nhưng cô phải giữ số tiền này lại cho Trụ Tử điều trị, cô vẫn có thể phân biệt cái gì nặng cái gì nhẹ.
Cứ như vậy mà việc dự trữ tiền đã trở thành việc khẩn cấp nhất hiện nay của cô.
Tận đáy lòng mình, Khương Chi không muốn lợi dụng hệ thống để kiếm được tiền lời một cách nhanh chóng, vì việc làm này rất nguy hiểm nhưng muốn kiếm được tiền thành lập một nhà xuất bản trong thời gian ngắn thì không phải chuyện dễ dàng.