Phó Đông Thăng quay đầu nhìn về phía Khương Chi, ông ấy mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Khương Chi cũng không để ý, cô nói: “Được thôi, hợp đồng tôi đã ký trước đây đâu? Lấy ra đây tôi xem!”
Phó Đông Thăng sững sờ, chợt cúi đầu xuống.
Sử Văn Học và Cao Linh thì nhẹ nhàng thở phào.
Kẻ đần trấn Đại Danh này thổi phồng Khương Chi cao như thế, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng Khương Chi là một cục xương khó gặm, không nhờ lại chịu thả ra nhanh như vậy. Chẳng qua cũng không khó đoán, tóm lại cũng chỉ là một người phụ nữ bước ra từ nông thôn, có thể có kinh nghiệm gì chứ? Nghe nói người này còn chưa kết hôn mà đã sinh con cơ mà.
Cao Linh nhếch môi đỏ lên, lấy một phần hợp đồng trong túi mình ra.
Cô ta lật hợp đồng ra cho Khương Chi xem, đây đúng là bản hợp đồng trước đây cô đã ký với Phó Đông Thăng.
Cao Linh tiện tay xé toang hợp đồng, sau đó lại rút một bản hợp đồng mới vẫn còn tỏa mùi mực từ trong túi văn kiện ra, đặt trước mặt Khương Chi, cười nói: “Đồng chí Khương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, sau này nhà xuất bản chúng tôi sẽ không để cô chịu thiệt”.
Sử Văn Học cũng đặt mực đóng dấu và một cây bút cạnh bản hợp đồng mới.
Hai tay anh ta đan lại, dáng vẻ cao thâm khó dò, giọng điệu đắc ý: “Đồng chí Khương yên tâm, nhà xuất bản chúng tôi sẽ nâng cô lên thần trên đàn văn học, để cô nổi tiếng khắp Trung Quốc này, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
Khương Chi cầm hợp đồng lên, đọc nhanh như gió.
Bản hợp đồng này đã thể hiện đầy đủ bộ mặt vô sỉ của nhà xuất bản này, ngoại trừ tiền thù lao một ngàn chữ hai mươi đồng ra thì tất cả những lợi ích và bản quyền đều tặng cho bọn họ.
Xem hết hợp đồng, cô nhẹ nhàng “à” một tiếng.
Bộp!
Bản hợp đồng bị cô tiện tay ném lại lên bàn.
Sử Văn Học sững sờ, mặt mũi đầy ý cười vừa rồi cũng dần dần biến mất.
Cao Linh sửng sốt không thôi, cô ta đứng bật dậy, quát lên: “Đồng chí Khương, cô có ý gì?”
Khương Chi trào phúng nhìn cô ta, hai tay giang ra, cười nhạo nói: “Có ý gì hả? Chẳng phải chính là ý như các người nhìn thấy sao?”
Vẻ mặt Sử Văn Học tối lại, giọng nói lạnh lùng: “Cô thế này chính là muốn nuốt lời sao?”
Khương Chi cũng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Sử Văn Học, hỏi ngược lại anh ta: “Chẳng lẽ người muốn nuốt lời trước không phải các người sao?”
Rất nhanh sau đó cảm xúc của Sử Văn Học đã bình tĩnh lại, trên mặt anh ta lại tuôn ra ý cười như trước đó, anh ta hơi ngả người ra sau, hai chân bắt chéo, nói ra từng chữ đầy uy hiếp: “Cô phải suy nghĩ cho kỹ, hành động của cô như thế là đại diện cho cái gì?”
Cao Linh phất tay, ngồi xuống.
Giọng nói cô ta lạnh lùng: “Cô đắc tội với nhà xuất bản của chúng tôi thì cô cho rằng (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) còn có ngày nổi tiếng sao? Ở huyện Thấm này, tuyệt đối sẽ không có nhà xuất bản khác chịu nhận tiểu thuyết của cô, cô cứ chờ bản thảo kia mục nát trong tay mình đi!”
Nghe vậy, khóe miệng Khương Chi cong lên, nhẹ nhàng mở to mắt, phun ra một câu: “Thì cứ để mục nát đi, liên quan gì đến các người?”
Nói xong còn mang theo hợp đồng bị xé bỏ và rời khỏi cửa nhà xuất bản.
Phó Đông Thăng theo dõi từ đầu đến cuối, ông ấy đã rất tức giận khi quản lý cấp cao của nhà xuất bản kiêu ngạo làm càn nhưng bây giờ ông ấy càng bất ngờ khi Khương Chi lại khó chơi như thế.
Phó Đông Thăng nhìn theo bóng lưng rời đi rất ngầu của Khương Chi thì cắn răng một cái, vội vàng đuổi theo.
Sử Văn Học và Cao Linh nhìn theo bóng lưng Phó Đông Thăng đuổi theo Khương Chi cũng chậm rãi thở dài, thật ra bọn họ cũng không muốn để một tiểu thuyết hay như thế này trôi đi, trong lòng hơi hối hận, đáng nhẽ thái độ không nên kịch liệt như vừa rồi, cũng không nên qua loa mà xé nát hợp đồng như vậy.
Nhưng bọn họ đã quen ra vẻ bề trên như vậy rồi, người nào gửi bản thảo mà không phải do bọn họ định giá?
Trong thoáng chốc, sắc mặt hai người này đều hơi khó coi.
Khương Chi mới vừa bước ra khỏi nhà xuất bản thì đụng phải Trương Nhân.