Phó Đông Thăng nhận lấy sữa bò, rủ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất lâu sau đó, ông ấy hít sâu một hơi, để cảm xúc ổn định lại mới nói: “Tiểu Khương à, thật sự xin lỗi cô, tôi không giúp được cô rồi, quản lý cấp cao muốn hủy bỏ hợp đồng, cho cô giữ tiền nhuận bút một ngàn chữ là hai mươi đồng tiền, bao gồm cả bản quyền, cô hãy quyết định đi!”
Nói đến đây, trên mặt Phó Đông Thăng cũng lộ vẻ tự giễu, ông ấy thở dài.
Cơ hội này tốt biết bao!
Ông ấy tin tưởng (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) này có thể trợ giúp nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân của họ nhảy vọt và trở thành người đi đầu trong giới.
Đáng tiếc.
Nếu Khương Chi thật sự là một người phụ nữ nông thôn tầm thường, chỉ cần dụ dỗ, ra oai uy h.i.ế.p một phen thì sẽ không khó đạt được mục đích nhưng Khương Chi là người như thế sao? Nếu cô thật sự là một phụ nữ nông thôn thì đã không đưa ra đề nghị chia lợi nhuận bốn sáu khi mới vừa bắt đầu như thế.
Chuyện hợp tác này xem như xong rồi.
Trên mặt Khương Chi đầy ý cười, cô ngẫm nghĩ: “Một ngàn chữ hai mươi đồng sao? Quá hào phóng rồi, tôi còn cho rằng một ngàn chữ mười đồng đã là quá cao rồi.”
Nghe vậy, trên mặt Phó Đông Thăng lập tức lộ vẻ xấu hổ.
Ông ấy cũng cảm thấy quản lý cấp cao của nhà xuất bản huyện Thấm làm chuyện quá nhục nhã.
Khương Chi cau mày, nói: “Đi thôi! Rốt cuộc có muốn hủy hợp đồng hay không thì vẫn phải gặp mặt rồi nói.
Phó Đông Thăng sững sờ, ông ấy đã nói đến mức này rồi, cô còn dám đi sao?
…
Nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân huyện Thấm.
Khương Chi ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ, trên tay nâng một tách trà nóng đang bốc hơi.
Nụ cười của cô rất thản nhiên, cô bình tĩnh nhìn hai người ở phía đối diện.
Một nam một nữ.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên sống mũi là một cặp kính mắt, ria mép hơi nhạt màu, trên mặt đầy ý cười.
Còn cô gái thì trẻ tuổi hơn, lông mày mảnh, dài, sóng mũi cao, cằm nhọn, dáng vẻ đầy cay nghiệt.
Phó Đông Thăng hơi bức rức ngồi xuống bên cạnh Khương Chi, ông ấy lúng túng giới thiệu: “Tiểu Khương, vị này là người phụ trách nhà xuất bản ở huyện Thấm, ngài Sử Văn Học, vị này là tổng biên nhà xuất bản, cô Cao Linh.”
Sắc mặt Khương Chi vẫn ung dung, trong lòng thầm nghĩ: Một kẻ nham hiểm, một ả hồ ly mặt lạnh.
Sau một hồi giằng co, người mở miệng trước chính là Sử Văn Học.
Anh ta cười nói: “Đồng chí Khương. À không, có lẽ phải gọi cô là “Đại thần” nhỉ? Đúng là hậu sinh khả úy, tuổi còn trẻ đã có thể viết (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu), một tác phẩm tốt như thế!”
Khương Chi nhếch đuôi lông mày, khẽ cong môi, mỉm cười nói: “Đừng phí lời nữa, nói thẳng chuyện hợp đồng đi!”
Dứt lời, cô nâng tách trà lên, thần thái tự nhiên, khẽ nhấp một ngụm.
Sử Văn Học hơi ngạc nhiên, trong thoáng chốc, ánh mắt anh ta trở nên u ám. Đây không phải phản ứng mà một phụ nữ nông thôn tầm thường nên có.
Cao Linh cũng híp mắt, cô ta khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu căng: “Đồng chí Khương, khi đó cô lựa chọn nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân của chúng tôi có lẽ cũng đã nhìn trúng năng lực của chúng tôi, tôi chưa bao giờ thấy một tác giả nào dám… Đòi hỏi nhiều như vậy.”
“(Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) đúng là một tác phẩm cực kỳ tốt nhưng nó vẫn cần bệ phóng, nếu cô không có năng lực và bệ phóng này thì cô cần dựa vào chúng tôi để tiến hành phát hành, một ngàn chữ hai mươi đồng, giá cả thế này đã không thấp rồi.”
“Tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ cho kỹ và ký kết lại một lần nữa”.
Tốc độ nói của Cao Linh rất nhanh, cô ta bày ra tư thế cao ngạo, lạnh lùng không ai sánh bằng.
Khương Chi lại vô cùng bình tĩnh.
Sử Văn Học cũng hỏi tiếp: “Đồng chí Khương, ý của cô thế nào?”
Hai người bọn họ trước sau như một, một kẻ đóng vai chính diện, một kẻ đóng phản diện.