Trương Anh Tử cũng nhìn lại đây, trái lại cô ấy là một người biết ý nên không nhắc đến chuyện khi nhà mình mua Trụ Tử về cũng đã đặt cho cậu bé một cái tên rồi.
DTV
Khương Chi nhìn gương mặt trông mong của Trụ Tử, trên đôi môi đỏ hiện ý cười: “Đặt là Khương Nam Diệu. Trong văn tự, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao đều có thể xem là ánh sáng, ánh sáng là diệu, mẹ hy vọng Tiểu Nam Diệu có thể chiếu rọi ánh sáng ra tứ phương giống như mặt trời vậy.”
Trong truyện, tên của Trụ Tử không phải tên này nhưng điều này cũng không quan trọng, điều này chỉ đại diện cho nguyện vọng tốt đẹp của cô.
Cô hy vọng Trụ Tử khỏe mạnh, chiếu sáng tứ phương.
“Nam Diệu, Nam Diệu, đúng là cái tên rất hay.” Trương Anh Tử cũng cất giọng, đọc nhẩm hai lần, ánh mắt cô ấy sáng lên, khen ngợi một câu, sau đó lại nói: “Vậy sau này chị sẽ không gọi em là Trụ Tử nữa mà là Tiểu Diệu, được không?”
Tiểu Diệu gật đầu, cậu bé chớp mắt, trong khóe mắt đã hơi ướt.
Khương Nam Diệu.
Cậu bé tên Khương Nam Diệu.
“Anh ba, anh là Khương Nam Diệu, em là Khương Nam Qua, vừa nghe đã biết chúng ta là anh em ruột.”
Tiểu Qua đắc ý kéo tay Tiểu Diệu, chợt quay đầu nhìn về phía Khương Chi, trên mặt lộ vẻ chờ mong và tò mò, hỏi: “Mẹ, tên của anh ba giống như mặt trời, vậy con thì sao? Tên của con có ý gì ạ?”
Khương Chi nghẹn họng.
Cái tên này là do Thi Liên Chu trong nguyên tác đã đặt, mà chưa từng nói đến ý nghĩa.
Cô trầm ngâm một lát, nói: “Qua là một loại vũ khí, mẹ hy vọng con có thể dũng cảm vượt qua mọi chông gai, tuy con là đứa bé nhỏ nhất nhưng con chưa từng rời khỏi mẹ, mấy người anh của con rất cần con bảo vệ, đúng không?”
Vừa nghe như thế, trong chớp mắt Tiểu Qua cực kỳ kích động.
Thế là nhóc con nhảy từ mép giường xuống, thở hổn hển nói: “Mẹ nói rất đúng! Con phải bảo vệ các anh!”
Khương Chi xoa đầu cậu nhóc: “Rất giỏi!”
Trương Anh Tử không hài lòng hừ một tiếng, hỏi: “Vậy em có muốn bảo vệ chị Anh Tử không?”
Nhóc con vò đầu bứt tai ngẫm nghĩ, cảm thấy đuối lý: “Chị Anh Tử lớn hơn em nhiều như thế thì em bảo vệ chị thế nào được?”
Trong phòng bệnh đầy tiếng cười.
Khương Chi đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ trưa rồi.
Trương Anh Tử hỏi: “Chị Khương, bao giờ người của nhà xuất bản kia đến đón chị?”
Khương Chi lắc đầu, đứng lên nói: “Chị đi ra ngoài làm chút đồ ăn rồi quay lại, buổi chiều này có thể chỉ có mấy đứa ở đây, có muốn chị tìm y tá đến trông chừng không?”
Trương Anh Tử vội vàng nói: “Không cần đâu chị Khương, đã có em ở đây rồi, nhất định em sẽ trông chừng Tiểu Diệu truyền nước.”
Cô ấy cảm thấy mình ở chỗ này xem như ăn không, ngồi không, nếu không làm gì đó thì chính mình cũng thấy khó chịu.
“Vậy được rồi, chị ra ngoài làm đồ ăn đây.”
Nói xong, Khương Chi cũng lập tức rời khỏi phòng bệnh, cô tìm đến một nơi vắng người, chọn một số nguyên liệu từ trong thương thành, cho vào giỏ của mình rồi đi thẳng đến căn tin.
Hôm nay cô chuẩn bị làm sủi cảo.
Sủi cảo nhân thịt heo thì là.
Lúc Khương Chi đến nhà bếp, chị gái và chồng của chị ấy đều ở trong nhà bếp, họ đã làm cơm trưa xong và đang bán, nhìn họ buôn bán cũng không tốt không xấu, không tính là quá bận rộn, lúc này nhà bếp đã trống không, Khương Chi chỉ thông báo một tiếng rồi bắt đầu ra tay.
Thì là là một loại rau có mùi thơm đặc thù, mà dinh dưỡng thì phong phú, dùng thì là làm nhân bánh sẽ rất thơm.
Thì là tươi mới, xanh non được rửa sạch, cắt nhỏ, băm thịt heo, cho gia vị vào, thêm hành, gừng, rồi trộn đều là xong phần nhân bánh.
Nhân bánh được làm như vậy sẽ không bị khô lại có vị ngon và mùi thơm rất tươi mới.
Bàn tay trắng nõn, tinh tế của Khương Chi cán bột, cho nhân vào vỏ bánh, bao lại là ra sủi cảo, chỉ trong chốc lát mà trên lồng chưng bánh đã chất đầy những chiếc sủi cảo trắng trẻo mập mạp như từng dãy núi.