Lê Sơ không để ý tới cô ấy, háo hức nhìn chằm chằm Khương Chi, nói với giọng không thể tin được: “Chị, chị thật sự là tác giả ‘đại thần’ của 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》 sao?”
Khương Chi hơi nhướng mày, không nói gì.
Lê Sơ ốc còn không lo nổi mình ốc, kích động nói: “Chị, chị không biết hai ngày nay 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》 sốt như thế nào đâu! Tôi với anh trai, đặt báo giấy hàng ngày, ngay cả bác cả của tôi, ở trên bàn cơm cũng thảo luận cốt truyện với hai đứa tôi, tôi thật sự không ngờ ‘Đại thần’ lại có thể là chị!”
Cậu ấy càng nói càng hưng phấn, nhìn Khương Chi với ánh mắt như nhìn vật hiếm có.
Trương Anh Tử tò mò hỏi: “Thật sự tài giỏi vậy sao?”
Vừa rồi cô ấy mới biết, bác cả Lê Sơ là phó thư ký huyện ủy huyện Thấm, nhân vật lớn cũng thích xem tiểu thuyết sao?
Tuy là Tiểu Qua không biết họ đang nói gì, nhưng vẫn hất cằm lên, kiêu ngạo nói: “Mẹ em rất tài giỏi!”
Lê Sơ bĩu môi nhìn Trương Anh Tử: “Đương nhiên là giỏi rồi, Hoa Quốc của chúng ta còn chưa từng xuất bản tiểu thuyết võ hiệp đâu, thật ra là có, đáng tiếc mọi người đã xem chán, hơn nữa mấy năm nay tiểu thuyết cũng không hay, đã rất lâu không có bộ mới.”
Nói xong, cậu ấy lại quay đầu nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt mong chờ nói: “Chị, chị có thể nói cho em biết Dương Thiết Tâm sẽ như thế nào không? Còn mẹ của anh ấy rốt cuộc có sinh con không? Anh hùng xạ điêu, vị anh hùng này có phải là Dương Thiết Tâm không?”
Khương Chi quay đầu, cười nói: “Từ chối tiết lộ truyện.”
Nghe vậy, ánh mắt Lê Sơ tối xuống.
Một lát sau, cậu ấy lại không cam lòng hỏi tiếp: “Chị, vậy chị có thể nói cho tôi biết khi nào chương hai phát hành không?”
Khương Chi nhún vai: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, phải hỏi nhà xuất bản.”
Lê Sơ thở dài, ánh mắt nhìn Khương Chi thật phức tạp, hóa ra ở bên cạnh “Đại thần” cũng vô dụng, căn bản cậu ấy không hỏi ra được tin tức có ích nào, muốn biết cốt truyện kế tiếp thì vẫn phải đợi nhà xuất bản.
Loại cảm giác cồn cào ruột gan này, rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì chứ?
Hôm nay Trương Anh Tử cũng thoa thuốc một lần nữa, nhìn đã tốt hơn rất nhiều.
Lê Sơ nói: “Vậy nếu không có việc gì nữ thì tôi đi đây, hôm nay tôi đã hẹn anh tôi cùng nhau đi xem phim, một bộ phim mới, nói về người ngoài hành tinh, vừa mới chiếu, chờ Trụ Tử khỏe lại thì tôi sẽ mời mọi người đi xem phim.”
Khương Chi gật đầu: “Được, đi đi!”
Đợi Lê Sơ đi rồi, Trương Anh Tử mới bĩu môi, dáng vẻ không vui lắm.
Tiểu Qua nghiêng đầu nhìn cô ấy, thắc mắc: “Chị Anh Tử, chị làm sao vậy?”
Trương Anh Tử đưa tay vuốt cái mũi nhỏ của cậu bé: “Không có việc gì đâu, em còn nhỏ, không nên lo chuyện bao đồng, biết chưa?”
Tiểu Qua tức giận đến mức phồng má lên, cộc cằn nói: “Chị Anh Tử, chị cũng chưa lớn mà.”
Khương Chi ngồi bên cạnh nhìn cậu nhóc, trong lòng cũng thấy buồn cười.
Tính cách của Tiểu Qua và Trụ Tử hoàn toàn khác nhau, ban đầu Tiểu Qua còn hơi sợ cô nhưng sau đó đã dần dần lộ ra bản tính thật sự của nhóc con này, cậu bé ngây thơ, hoạt bát, là một tín đồ mê ăn uống, thích khoác lác với các bạn cùng trang lứa, rất có tiềm chất của một kẻ lắm lời.
Mà Trụ Tử thì khác, có lẽ cũng vì từng bị bán đi một lần nên tính tình cậu bé yếu đuối hơn em trai mình và không thích nói chuyện.
Điều này khiến Khương Chi rất bận lòng, cô sợ cậu bé sẽ đi vào con đường cũ giống như trong nguyên tác, cuối cùng vẫn trở nên u ám và trầm cảm.
Nghĩ đến đây, Khương Chi quay đầu nhìn về phía Trụ Tử.
Lúc này cậu bé đang nhìn Tiểu Qua và Trương Anh Tử cãi nhau, ánh mắt sáng lấp lánh, rất đáng yêu.
Trụ Tử chớp mắt nhìn cô: “Mẹ?”
Khương Chi cười khẽ rồi bước lên xoa đầu cậu bé, nói: “Chờ đến khi trở về, mẹ sẽ đổi một cái tên khác thật dễ nghe cho Trụ Tử, được không?”
Cô hy vọng đứa nhỏ này có thể nhận được cảm giác tồn tại của chính mình, cô không muốn cậu bé chỉ biết im lặng đứng trong góc nhỏ nhìn người khác, có lẽ trong số bốn đứa bé thì cậu bé là người cần chú ý đến nhất.
Trụ Tử ngạc nhiên, đôi mắt to tròn lập tức chớp vài cái, phấn khích nói: “Vâng!”
Tiểu Qua ngồi ở mép giường cũng tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đặt tên gì cho anh ba?”