Tiểu Qua đã tỉnh, vểnh m.ô.n.g chui vào trong chăn của Tiểu Trụ.
Trương Anh Tử nhìn thấy thì kinh hãi: “Coi chừng đụng vào vết thương của Tiểu Trụ.”
Tiểu Trụ cười tủm tỉm nhường chỗ cho Tiểu Qua, nói: “Không sao cả, chị hai.”
Khương Chi đi vào, đặt bữa sáng xuống, rồi nhìn đến hai đứa nhỏ ngủ sấp lớp, đồng thanh gọi: “Mẹ!”
Mọi người vừa ăn sáng xong, cửa phòng bệnh đã vang lên tiếng gõ cửa.
Trương Anh Tử nghi ngờ hỏi: “Là thầy An sao?”
Khương Chi vốn tưởng rằng là Phó Đông Thăng, khi mở cửa thì lại nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Lê Sơ.
Cậu ấy vừa nhìn thấy Khương Chi thì trên mặt lập tức nở nụ cười tươi, khách sáo hỏi: “Chị, mọi người đã thức dậy cả rồi sao?”
Khương Chi hơi ngạc nhiên: “Sao lại rảnh rỗi đến đây thế?”
Lê Sơ nói: “Hôm nay anh Thiên Tứ phải đi về thôn Khương gia, không rảnh đến đây nên đã đặc biệt kêu tôi đi một chuyến để thông báo với chị một tiếng.”
Khương Chi cười hiểu ý, chào đón Lê Sơ bước vào.
Hiện giờ tâm trạng cô đã ổn định, có là nam chính hay không cũng không còn quan trọng đối với cô.
“Tại sao lại là anh? Anh đúng là ngày nào cũng rảnh thật đấy.” Trương Anh Tử vừa thấy người tới là Lê Sơ liền nhịn không được trợn mắt, hai người đã sớm có gút mắt, trước mắt một người cố tình hòa giải, một người lại kháng cự người kia cả ngàn dặm.
Lê Sơ vốn định quay đầu rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Trương Anh Tử thì trong lòng không thoải mái, cố tình chạy tới ngồi trên giường của cô.
Cậu ấy nhìn thấy sắc mặt Trương Anh Tử trở nên khói coi trong nháy mắt thì trong lòng vô cùng thoải mái, cười lạnh nói: “Cũng không phải tôi tới gặp cô, tôi tới để truyền lời giúp anh Thiên Tứ.”
Trương Anh Tử tức giận nói: “Anh!”
Tiểu Qua ngồi ở mép giường, đung đưa cẳng chân, nghi ngờ nói: “Chị Anh Tử, sao chị với anh Lê Sơ vừa gặp mặt là đã cãi nhau vậy?”
Tiểu Trụ nói theo: “Đúng vậy, cãi nhau không tốt đâu.”
Thoáng chốc, sắc mặt Lê Sơ và Trương Anh Tử đỏ bừng.
Hai người bọn họ cùng lắm là thiếu niên thiếu nữ mười tuổi, bị đứa trẻ nhỏ 4 tuổi giáo dục thì trên mặt không nén được giận.
Hai người liếc nhau, lại vội vàng rời đi.
Khương Chi nheo nheo mắt, cười nói: “Lê Sơ đúng không? Cậu là người huyện Thấm sao? Có quan hệ thế nào với thầy An vậy?”
Nếu muốn lôi kéo Trương Anh Tử một lần thì tốt nhất là nên ngăn chặn chuyện tiếp theo.
Lê Sơ là hôn phối của Thi Nam Châu, duyên phận hai người không hề mỏng, cuối cùng đi đến kết hôn.
Đương nhiên, cho dù không có Thi Nam Châu thì Trương Anh Tử và Lê Sơ cũng hoàn toàn không phù hợp, cô ấy chỉ có thể được xem là gia vị bổ sung cho tình cảm thời gian đầu của nam chính, bị ngăn cách bởi hoàn cảnh gia đình và tính cách.
Trương Anh Tử có tính tình kiên cường, Lê Sơ cũng được nuông chiều từ bé mà có tính tình ngoan cố.
Có lẽ lúc mới bắt đầu thì hai người sẽ bị thu hút lẫn nhau, nhưng về sau sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, trong tiểu thuyết, mẹ của Lê Sơ xuất hiện, chỉ một lần đã khiến cho Trương Anh Tử biết khó mà lui, tuy là cô ấy kiên cường nhưng đáy lòng có một tia thiếu tự tin.
Cũng là lúc đó cô ấy mới thật sự hiểu rõ khoảng cách giữa hai người.
Nếu như Trương Anh Tử có hậu phương vững chắc, giữ vững tình cảm với Lê Sơ thì có lẽ hai người sẽ không có kết cục như vậy.
Từ lúc bắt đầu thì hai người này đã được định sẵn trước kết quả rồi.
Thử hỏi, một người trời chưa sáng đã phải thức dậy bận rộn tìm kế sinh nhai, một bé gái bỏ học từ lúc học tiểu học, với một người sinh ra đã quần áo đưa tới tay cơm nước bưng tới miệng, mang đôi giày thể thao hàng hiệu hơn một ngàn đồng thì làm gì có tiếng nói chung?
Cô không hề phản đối việc hai người ở bên nhau, nhưng đây là sự thật, sự thật là cuối cùng Trương Anh Tử biết khó mà lui.
Nghe Khương Chi nói xong thì Trương Anh Tử cũng tò mò vểnh tai lên.
Cô ấy cũng muốn biết, thiếu gia nhà giàu này là ai, có thể mang một đôi giày hơn một ngàn đồng.