An Thiên Tứ nhìn Khương Chi, đôi môi mỏng mím lại: “Tôi đi trước.”
Khương Chi gật đầu, nói với giọng chân thành: “Hôm nay đúng là rất cám ơn anh.”
An Thiên Tứ lắc đầu: “Đừng khách sáo, ngày mai tôi lại đến đây.”
Dứt lời, cũng không đợi Khương Chi mở miệng, anh ấy và Lê Sơ rời đi.
Khương Chi trầm ngâm nhìn bóng dáng của hai người, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mới đóng cửa phòng bệnh lại.
Tiểu Qua ôm chặt đùi Khương Chi, nũng nịu: “Mẹ, hôm nay mẹ trở về làm gì vậy?”
Khương Chi xoa xoa đầu Tiểu Qua, cười nói: “Kiếm tiền, mẹ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, đợi chúng ta trở về, là các con đều có thể đi học, có vui không?”
Tiểu Qua nghiêng đầu, hỏi: “Con, anh ba, còn có chị Anh Tử, đều được đi học sao?”
DTV
“Đương nhiên.”
Tiểu Qua hào hứng nhảy cẫng lên: “Tốt quá, tốt quá mẹ ơi.”
Ánh mắt Tiểu Trụ cũng sáng lấp lánh, nhỏ giọng nói theo: “Tốt quá.”
Trương Anh Tử lại có chút ngại ngùng, muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ hào hứng của Tiểu Qua và Tiểu Trụ thì cô nhóc lại khó nói ra những lời phản bác phá tan bầu không khí này, nên cũng cười theo.
Khương Chi nghiêng mắt nhìn cô ấy, hỏi: “Lê Sơ ở đây làm gì?”
Phía sau đúng là nam chính có tính tình ngang ngược, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa đang ở tuổi dậy thì nên chắc là cậu ấy nảy sinh chút tò mò đối với Trương Anh Tử, nếu không sẽ không “Hạ mình” chạy tới bệnh viện, đây là khởi đầu duyên phận của hai người.
Trước khi Lê Sơ rời khỏi huyện Thấm sẽ để lại địa chỉ cho Trương Anh Tử, hai người sẽ trở thành bạn qua thư.
Nhắc tới Lê Sơ, sắc mặt Trương Anh Tử tối sầm lại.
Cô ấy có chút không nói nên lời, kiêu ngạo nói: “Ai biết cậu ấy đến đây làm gì, nói gì mà chẳng đâu vào đâu, em nghe không hiểu. Kiểu trẻ nhỏ nhà có tiền chắc là đầu óc hơi có vấn đề, hàng ngày quá rảnh rỗi, dù sao em cũng không thèm quan tâm tới cậu ấy.”
Khương Chi nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Cô cảm thấy hiện giờ Trương Anh Tử sinh ra một loại tâm lý tên là “Ghét nhà giàu”.
Tiểu Qua nhìn Trương Anh Tử, lẩm bẩm nói: “Em cảm thấy anh Lê Sơ ngầu lắm, còn chơi cùng em và anh ba.”
Trương Anh Tử thở hổn hển nhìn về phía Tiểu Qua, như thể bất mãn bên cạnh cô ấy sinh ra một kẻ “Phản bội nhỏ”.
Khương Chi nhìn hai người chơi đùa, lắc đầu nói: “Được rồi, mẹ đi múc nước, tắm rửa cái rồi đi ngủ”.
Cô cầm chiếc chậu sứ có in hình hoa mẫu đơn đi vào khu vực lấy nước của bệnh viện, chỗ này có một loạt máy bơm nước, có người đang rửa mặt đánh răng, có người đang giặt quần áo, còn có người đang lấy nước ấm, trên mặt bất cứ ai cũng đều mang vẻ mặt u ám.
Bệnh viện, là chỗ muôn hình vạn trạng nhất.
Khương Chi lấy nước trở về, rửa mặt xong, mọi người mới nằm xuống đi vào giấc mộng đẹp.
Tiểu Qua và Khương Chi ngủ chung một chiếc giường, ngủ ở một bên.
Khương Chi ghém chăn cho cậu bé, lại đứng dậy nhìn Tiểu Trụ đang cau mày ngủ.
Bị phỏng chính là như vậy, buổi tối không ngủ yên được.
Cô giơ tay vỗ nhẹ Tiểu Trụ, tình tiết tiểu thuyết chạy trong đầu.
Nếu trong lòng Lê Sơ nảy sinh tò mò đối với Trương Anh Tử, vậy hai người có khả năng cao sẽ đi theo con đường cũ trong tiểu thuyết, mặc dù có cô nhúng tay, Trương Anh Tử có thể thành công sớm hơn so với trong tiểu thuyết rất nhiều năm, chắc là cũng không ngăn được chuyện kế tiếp sau đó bị mẹ của Lê Sơ chia cắt đôi uyên ương.
Cô vốn tưởng rằng cốt truyện thay đổi thì sẽ không xảy ra nữa, không ngờ rằng dù con đường có lệch bao xa, cuối cùng cũng sẽ quay về tuyến chính.
Vậy Thi Nam Châu quay lại Thượng Kinh sớm 6 năm, liệu có thể lại xảy ra biến cố gì hay không?
Khương Chi vắt hết óc nghĩ tới cốt truyện của tiểu thuyết, suy nghĩ rồi nằm sấp vào cạnh giường ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này thật sự bất ổn.