Khương Chi vẫn chưa gõ cửa, thì đã nghe thấy tiếng cười đùa quen thuộc vọng ra từ trong phòng bệnh, tâm trạng của cô cũng tốt lên rất nhiều
Cô giơ tay lên gõ cửa một tiếng, không bao lâu, cửa mở ra rồi.
An Thiên Tứ nhìn thấy cô, giọng anh ấy hơi mừng rỡ: “Cô về rồi à?”
Khương Chi gật đầu, khẽ cười nói: “Hôm nay anh đã vất vả rồi Thiên Tứ, bọn họ không làm phiền anh đó chứ?”
An Thiên Tứ né người sang một bên để Khương Chi đi vào trong, rồi lại cười nói: “Tiểu Qua và Trụ Tử đều rất ngoan, sao có thể gây phiền phức cho người khác được chứ? Anh Tử và Tiểu Sơ thì đấu võ mồm một ngày, ngược lại cũng khá thú vị, tôi nghe cả ngày cũng không cảm thấy nhàm chán.”
Tâm trạng anh ấy rất tốt, mỗi lần anh ấy nghe Khương Chi nói ra hai chữ “Thiên Tứ” thì đều có cảm giác rất khác lạ.
Tiểu Sơ?
Khương Chi nhướng mày, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lê Sơ ngồi cạnh giường Trương Anh Tử.
“Mẹ!”
“Mẹ.”
“Chị Khương.”
Tiểu Qua, Trụ Tử và Anh Tử vừa nhìn thấy cô thì đều tỏ ra mừng rỡ rồi gọi cô.
Lê Sơ cũng không tỏ ra xa lạ, cười híp mắt nói: “ Chị, sao chị chỉ cảm ơn một mình anh Thiên Tứ thôi vậy? Em cũng giúp chị trông coi mấy đứa nhỏ cả ngày hôm nay đó, em nghe Tiểu Qua và Trụ Tử nói chị nấu cơm rất ngon, lúc nào đó chị cũng nấu một bữa cho em nếm thử nhé?”
Khương Chi còn chưa lên tiếng, An Thiên Tứ đã xua tay: “Đi sang một bên đi.”
Lê Sơ vui vẻ, cười một tiếng.
An Thiên Tứ liếc cậu ấy một cái rồi nói: “Tiểu Sơ biết hôm nay tôi đến bệnh viện, cho nên thằng bé nói muốn cùng tôi đến đây, anh thấy em có ý đồ khác đúng không?”
Anh ấy đã hiểu rõ chuyện trước cổng bệnh viện ngày hôm đó rồi, nhưng mà Lê Sơ cùng anh ấy đến đây là chuyện anh ấy không ngờ đến.
Lê Sơ ho khan hai tiếng, không lên tiếng.
Khương Chi đưa mắt nhìn Lê Sơ và Trương Anh Tử, khẽ than trong lòng, có vài duyên phận đúng thật là muốn ngăn cũng không ngăn được.
Theo lý thuyết, cô đón Trương Anh Tử đến phòng bệnh, thì đã xem như là chệch khỏi cốt truyện ban đầu trong tiểu thuyết rồi, không ngờ rằng cuối cùng lại vì An Thiên Tứ, mà cốt truyện vốn đi lệch đường lại một lần nữa đi đúng hướng, đây gọi là gì? Vô tình trồng liễu liễu lại xanh tốt sao?
A Phi!
Cô cũng không hy vọng thay đổi cốt truyện rồi cuối cùng vẫn quay về điểm ban đầu, nếu như vậy thì không phải cuối cùng cô vẫn sẽ c.h.ế.t thảm sao?
Nghĩ như vậy, Khương Chi không còn có tâm trạng tốt nữa.
Nhưng mà, hôm nay An Thiên Tứ và Lê Sơ đã giúp đỡ cô cũng là sự thật, cho nên cô vực dậy tinh thần mà nói: “Bệnh viện không phải là nơi tốt, tôi muốn mời hai người ăn cơm thì cũng không thể mời ở chỗ này, chờ Trụ Tử xuất viện, tôi sẽ nấu một bữa ăn ngon cho hai người ăn nhé.”
DTV
Dứt lời, Khương Chi lại khách sáo nói một câu: “Hôm nay thật sự khiến hai người vất vả rồi.”
An Thiên Tứ khó chịu mà nhíu mày lại, cô có cần phải khách sáo như vậy không?
Khương Chi cũng không có tâm tình tiếp đãi hai người, cô còn phải suy nghĩ chuyện sắp xếp lại cốt truyện nữa, cho nên cô liền giơ tay lên nhìn đồng hồ, ngượng ngùng nói: “Ôi trời, hôm nay tôi đúng là về quá trễ rồi, cũng đã hơn bảy giờ, đều do tôi trì hoãn thời gian của hai người rồi.”
Trương Anh Tử ngạc nhiên thốt lên: “Hơn bảy giờ rồi sao? Không được không được, tôi phải nhanh chóng đi ngủ, cậu mau về đi.”
Vừa nói, cô bé còn chê bai mà trừng mắt nhìn Lê Sơ một cái, rõ ràng thời gian ở chung một ngày của bọn họ cũng không có thể xóa bỏ sự ác cảm của cô bé với Lê Sơ.
Lê Sơ giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, kéo An Thiên Tứ nói: “Anh Thiên Tứ, chúng ta đi thôi, đừng để người ta xem thường chúng ta.”
Cậu ấy thật sự không thể hiểu nổi, sao trên thế giới này lại có một cô gái lạnh lùng như vậy.