Nhà xuất bản Văn học Nhân dân thực chất không phải là người đi đầu trong lĩnh vực này, hiện nay các tạp chí báo chí mọc lên như nấm sau mưa, phân nhánh độc giả và chiếm thị trường, nhà xuất bản Văn học Nhân dân cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Mục đích bọn họ mở văn phòng in ở trấn Đại Danh, chính là để nâng cao tính kịp thời, tranh thủ độc giả.
Ông ấy khó lắm mới tìm được một vị phật, để ổn định nhà xuất bản của bọn trong giai đoạn lượng phát hành sụt giảm mạnh, thế mà bọn họ lại gây chuyện à?
Rốt cuộc nhà xuất bản huyện Thấm nhà xuất bản có biết rằng bây giờ việc phát hành 《 Anh Hùng Xạ Điêu 》 đã không còn là chuyện bọn họ có thể quyết định được nữa? Quyền quyết định nằm trong tay Khương Chi, nếu như bọn họ thật sự phải ký lại hợp đồng, gây tổn hại đến lợi ích của Khương Chi thì cô ấy dựa vào đâu mà tiếp tục lựa chọn bọn họ chứ?
Phó Đông Thăng lo lắng đến mức tức giận.
Trương Nhân lại nói: “Đây không phải là quyết định của tôi mà là quyết định của lãnh đạo cấp cao. Hơn nữa, đồng chí Khương chỉ phụ trách gửi bản thảo, còn nhà xuất bản chúng ta phải chỉnh sửa, sắp xếp chữ, in ấn và phát hành, tỷ lệ phân chia 4-6 vốn không hợp lý.”
“Biên tập Phó, nhà văn bây giờ đều được trả tiền nhuận bút dựa trên số lượng chữ đã viết, nào có thể chia lợi nhuận cho bọn họ được?”
“Đồng chí Khương, có lẽ cô không hiểu lắm, nhưng mà một mình cô chiếm bốn phần phí doanh thu thì thật sự quá nhiều rồi, một tờ báo có giá bốn xu, cô có biết đến cuối cùng cô sẽ nhận được bao nhiêu tiền không? Tôi thật sự sợ rằng cô cầm số tiền này sẽ phỏng tay.”
Khương Chi hài hước nhìn cô ta một cái rồi châm chọc: “Tôi cầm số tiền này phỏng tay, nhà xuất bản mấy người nhai thì không nóng miệng ạ? Bước chân quá lớn thì sẽ ảnh hưởng đến “trứng” đó, cô đã nghe thấy lời này chưa vậy?”
Trương Nhân sững sốt một chút, một lúc lâu mới phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Cô ta tức giận nói: “Cô! Thô tục!”
Khương Chi ha hả cười một tiếng, phản bác nói: “Tôi thô tục, còn mấy người thì vô sỉ.”
Trương Nhân đạp thắng xe một cái, cô ta muốn xuống xe tranh luận với Khương Chi nhưng được Phó Đông Thăng vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Biên tập Trương, có chuyện gì chờ đến huyện Thấm rồi nói, bây giờ cô nói mấy lời này, chính là muốn làm hỏng chuyện này đó, cấp trên có thể dễ dàng bỏ qua cho cô không?”
Ông ấy thật sự muốn cạy sọ Trương Nhân ra xem thử có phải bên trong có chứa phân hay không.
Sắc mặt của Trương Nhân xanh mét, cô ta rất muốn nói Khương Chi cút xuống xe, nhưng khi cô ta nghĩ đến tất cả những chuyện sau đó, cuối cùng lý trí của cô ta lại thắng thế, cô ta khẽ hít một hơi rồi lại khởi động xe, xe chạy nhanh như bay trong đêm.
Trên mặt Khương Chi hiện lên một tia cười lạnh, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô không ngạc nhiên khi nhà xuất bản muốn làm điều này, có rất nhiều người sau khi ký hợp đồng lại muốn lật lọng.
Theo ước tính của cô, 《 Anh Hùng Xạ Điêu 》 đã có khởi đầu thuận lợi, về sau nhất định sẽ tạo ra lợi ích kinh tế không nhỏ, mỗi ngày phát hành mười ngàn tờ báo cũng không phải là vấn đề, nhà xuất bản đang kinh doanh trong lĩnh vực này, đương nhiên bọn họ cũng có thể nhìn ra được những chuyện này.
Chuyện bọn họ muốn độc chiếm cái bánh kem lớn này cũng nằm trong sự dự đoán của Khương Chi, bây giờ cô nghe thấy cũng không tức giận mà chỉ thấy buồn cười.
Bọn họ thật sự cho rằng cô chỉ là một người phụ nữ thôn quê bình thường thôi sao?
Lúc đầu, cô muốn bỏ tiền túi ra để xuất bản sách, nhưng sau khi cô suy xét đến tiền in ấn, tiền quảng cáo và điều kiện của bản thân nên cô mới lùi một bước mà quyết định chọn Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, còn bây giờ cô đã có danh tiếng rồi thì còn sợ gì nữa chứ?
Ban đầu Khương Chi đồng ý chia 4-6, cũng xem như là nể phần tình cảm Phó Đông Thăng đã giúp cô tìm Trụ Tử.
Nhà xuất bản Văn học Nhân dân cũng thật thú vị đó, bọn họ tưởng rằng bọn họ hỗ trợ việc phân phối và xuất bản thì có thể gây khó dễ và hạn chế cô, cho nên mới muốn ký hợp đồng một lần nữa. Phải biết rằng, ngay cả khi cô không tự bỏ tiền túi ra để xuất bản tiểu thuyết thì vẫn có rất nhiều nhà xuất bản mà cô có thể lựa chọn.