Lời này của cô cũng không coi như lời nói dối, Thi Liên Chu không phải cũng bị dọa sợ chạy rồi sao?
An Thiên Tứ nghe vậy, cau mày, trên khuôn mặt điển trai hiện lên một tia tức giận bất bình.
Anh ấy biết cuộc sống ở nông thôn rất khó khăn, người bình thường đúng là không có tiền để nuôi nổi bốn đứa trẻ, anh ấy đoán, nhất định là do ba của mấy đứa trẻ sợ phải chịu trách nhiệm cho nên mới bỏ rơi vợ con, trong sách cũng nói rất nhiều về loại người này.
Anh ấy nhìn Tiểu Qua và Trụ Tử đang buồn rười rượi, há miệng muốn nói, nhưng rồi lại không biết nên an ủi hai đứa như thế nào.
DTV
Mặc dù Trương Anh Tử còn nhỏ, nhưng lại là cô bé hiểu chuyện: “Chị Khương, bây giờ chị có con, có tiền, còn cần đàn ông để làm gì?”
Khương Chi khen ngợi nhìn cô ấy một cái, quả nhiên là người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán trong tương lai, có tầm nhìn rất độc đáo, mặc dù trở lại hơn 40 năm trước mà cô ấy vẫn có thể hiểu được loại đạo lý này.
Cô cũng không quan tâm sự đồng tình hay thương hại của người khác, cô chỉ cần biết cuộc sống này của mình hạnh phúc đến nhường nào là được rồi.
An Thiên Tứ cau mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không mở miệng.
Anh ấy chỉ là một người giáo viên, không tư cách chen miệng nói gì.
Một bữa cơm, rõ ràng là mùi thơm xông vào mũi, hương thơm lưu lại trong miệng, nhưng anh ấy lại giống như ăn sáp, anh ấy thật sự lo lắng cho cuộc sống của Nam Qua và Trụ Tử.
Khương Chi hộp cơm cuối cùng ra, bên trong chính là sữa đông hai tầng vị xoài, cô nói: “Điểm tâm sau bữa ăn, mỗi người một chén.”
Nói là mỗi người một chén, trên thực tế cô nhường phần của mình cho An Thiên Tứ, nhưng mà lời này không cần thiết phải nói ra.
“Xoài?” Mũi An Thiên Tứ tràn ngập hương thơm trái cây ngọt ngào, còn có mùi sữa thoang thoảng, mùi hương này ngửi vào liền khiến người ta cảm thấy từ cơ thể đến trái tim đều được thả lỏng, đồ ngọt, luôn khiến mọi người cảm thấy vui vẻ.
Sữa đông hai tầng vị xoài ngọt ngào, mềm dẻo tan ngay trong miệng đã nhận được sự nhất trí công nhận của mấy đứa nhỏ.
Trương Anh Tử chép miệng, nhớ lại hương vị của thức ăn và sữa đông hai tầng, cô bé cảm khái nói: “Chị Khương, cơm chị nấu không chỉ ngon, mà còn hiếm lạ nữa, cái này phải bày quầy hàng đi bán, nhất định sẽ rất đắt hàng đó!”
Trên mặt của Tiểu Qua cũng mặt đầy mong đợi nhìn về phía Khương Chi: “Mẹ, sữa đông hai tầng ăn ngon quá, ngày mai mẹ lại làm thêm cho con có được không?”
Trụ Tử l.i.ế.m môi một cái, đồng ý mà nói: “Ngon quá đi.”
Khương Chi khẽ cười một tiếng, khuôn mặt trầm tĩnh trước nay của cô có thêm mấy phần ấm áp: “ Được, các con muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào người Khương Chi, giống như phủ một lớp ánh sáng vàng lên người cô, mơ hồ, nhìn không rõ lắm.
An Thiên Tứ nhìn đến nỗi ngẩn người.
“Thầy giáo An? Thầy giáo An?” Khương Chi vẫy vẫy tay, nhìn anh ấy với vẻ mặt khó hiểu.
An Thiên Tứ bỗng nhiên bừng tỉnh, anh ấy bật nhảy khỏi ghế giống như bị kim đ.â.m vào vậy, sau đó anh ấy đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Tôi, tôi về trước đây, ngày mai tôi lại đến thăm Nam Qua và Trụ Tử.”
Khương Chi híp mắt một cái, sao người này lại chột dạ như vậy chứ?
Mãi cho đến khi An Thiên Tứ rời khỏi bệnh viện, nhịp tim đang đập loạn cào cào vẫn không thể nào an tĩnh lại, anh ấy hít thở sâu vài hơi, giơ tay lên đặt ở ngực, trong mắt có chút mê mang, anh ấy bị sao rồi vậy?
Đột nhiên, anh ấy nhớ đến người trong thôn muốn anh ấy chuyển lời cho Khương Chi Tử.
An Thiên Tứ gõ một cái vào đầu mình, lòng tràn đầy do dự, cũng chỉ có thể gắng gượng đi ngược lại.
Bên kia, Khương Chi đang mở quà An Thiên Tứ mang đến.
Anh ấy rõ ràng vô cùng có lòng chuẩn bị, một ít điểm tâm được gói trong giấy làm từ cây đay, một cân đường trắng, một bao trà và một lon sữa mạch nha.
Trương Anh Tử không nhịn được trêu ghẹo nói: “Chị Khương, người giáo viên nhân dân này còn khá coi trọng Trụ Tử nhà ta đó.”
Thời buổi này, tặng quà mà tặng những thứ này thì tuyệt đối được xem là xa hoa.
Khương Chi còn chưa lên tiếng thì lại có người gõ cửa phòng bệnh.