Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 129




Khương Chi rửa và thái rau, động tác cực kỳ nhanh nhẹn gọn gàng, không hề lộn xộn.

Khoảng 40 phút sau, cô đã nấu xong bữa ăn hôm nay.

Ông chú vừa chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn thì đột nhiên ngửi được một mùi thơm nồng làn bay từ trong bếp ra.

Ông ấy khẽ hít một hơi, ánh mắt không tự chủ được nước nhìn về phía Khương Chi, cũng không quên khen ngợi nói: “Ôi chào, em gái, tay nghề nấu ăn của em tốt đấy, thơm quá!”

Khương Chi cũng khách sáo nói: “Không có gì ạ, chỉ là mấy món ăn gia đình thôi.”

Ông chú lắc đầu cảm thán nói: “Với tay nghề này của cô, muốn mở nhà hàng cũng đủ rồi, cũng đừng khách sáo làm gì, chú làm đầu bếp hơn 20 năm nay rồi, còn có thể không ngửi ra được mùi vị này sao?”

Khương Chi đứng bên cạnh mím môi cười, không nói chuyện.

Ông chú thấy sữa xoài đông hai tầng trong hộp cơm của Khương Chi thì khó hiểu hỏi: “Ồ? Đây là món gì vậy?”

Món ăn này có màu trắng sữa như thạch, bên trên được phủ một lớp trái cây màu vàng cam, cũng không biết là loại trái cây gì, nhưng màu sắc rất đẹp, hương trái cây đậm đà tràn ngập khoang mũi, mang đến cho ông ấy một cảm giác sảng khoái tươi mát.

Khương Chi liếc nhìn một cái, thuận miệng nói: “Sữa hai lớp.”

Ông chú mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Hai……sữa hai lớp? Chúng được làm từ sữa sao?”

Sắc mặt của ông ấy có chút thổn thức, thời buổi này, có thể uống được sữa quả thực là một thứ xa xỉ, sữa bò chỉ có ở trạm cung ứng sữa, hơn nữa, người bình thường cũng không có phiếu sữa, vậy mà cô gái này có thể dùng sữa để nấu ra thứ này, chậc.

Khương Chi cũng không có thời gian để nói chuyện, sau khi chào ông chú và bà chị ở căng tin xong, cô nhanh chóng rời khỏi căng tin.

Lúc này chị gái ở phụ bếp bước vào trong, một mùi thơm ngào ngạt tràn ngập khắp khoang mũi của chị ấy, chị ấy ngạc nhiên nói: “Lão Trương, tay nghề của ông trở lên tốt như vậy từ khi nào thế? Mùi này thật thơm, ông cho bao nhiêu dầu thế?”

Chị gái phụ bếp nhanh chóng chạy đến thùng dầu.

“Là em gái kia nấu thức ăn, không phải tôi, nếu nhà chúng ta có tay nghề như vậy thì sao còn phải lo không bán được thức ăn chứ?”

Ông chú bĩu môi, cũng không nói, bắt đầu bật bếp đun dầu, xào rau.

Chị gái phụ bếp sửng sốt một chút, vuốt tờ tiền trong túi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phòng bệnh.

Khương Chi mang theo hộp cơm quay về phòng bệnh, Trương Anh Tử và Tiểu Qua đang đỡ Trụ Tử đi tiểu vào bô.

“Chị Khương, chị về rồi ạ.” Trương Anh Tử lên tiếng chào hỏi.

Nhìn thấy cô quay về, Trụ Tử có chút xấu hổ mím môi.

Khương Chi lại không để ý đến điều đó, còn tiện tay mang bô đi đổ, sau đó rửa sạch.

Cô rửa tay, lấy hộp cơm ra, nói: “Nào, ăn cơm thôi, có bánh bao hấp, còn cả món tráng miệng ngon cho mấy đứa đây.”

Ngay khi nắp hộp cơm được mở ra, một mùi thơm lập tức tràn ngập trong không khí, cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm ngào ngạt.

Hai mắt Tiểu Qua đều trợn to, nuốt nước miếng ừng ực, đã mấy ngày rồi cậu nhóc chưa được ăn đồ ăn mẹ nấu.

Hai mắt Trụ Tử cũng sáng lên, cậu bé cũng không phải đứa trẻ tham ăn, nhưng sau khi ngửi mùi hương này thì cả người giống như tràn đầy năng lượng.

Trương Anh Tử cũng không nhịn được nuốt nước bọt nói: “Thơm quá, chị Khương Chi, đây đều là do chị nấu sao?”

Khương Chi mỉm cười, đang định nói chuyện thì đột nhiên có người gõ cửa phòng bệnh.

Cô nhướng mày, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai với nụ cười tỏa nắng của An Thiên Tứ.

Khương Chi hơi ngạc nhiên nói: “Thầy An?”

An Thiên Tứ nhe răng cười, nói: “Sáng nay tôi rời đi hơi vội vàng, muốn về thăm nhà một chút. Biết cô và Nam Qua đang ở bệnh viện, cho nên đến đây thăm, sợ hai mẹ con cô ở huyện Thấm không quen, lại sợ hai người ngại không muốn đến tìm tôi giúp đỡ gì đó.”