Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 127




Khương Chi hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô ấy, chỉ riêng việc này thôi cũng làm khiến cô ấy cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng rồi, bây giờ nghe nói còn muốn bỏ tiền cho cô ấy đi học, trong lúc nhất thời làm cô ấy cảm thấy vừa vui mừng vừa hối hận, vui mừng là bởi vì gặp được một người như chị Khương, hối hận là vì trước đây không nên mắng chửi sau lưng chị Khương.

Nghĩ như vậy, không đợi Khương Chi trả lời, cô ấy đã ngại ngùng nói: “Chị Khương, trước đây em còn âm thầm mắng chị sau lưng, mắng chị bị tâm thần, một đứa trẻ tốt như Trụ Tử mà chị cũng bán đi, còn mắng chị là kẻ lòng dạ độc ác, khiến Trụ Tử bị đói đến da bọc xương, còn mắng chị…….”

“Dù sao, trước đây đều là lỗi của em, chị Khương, em xin lỗi.”

Khóe miệng Khương Chi khẽ giật giật lên khi nghe được những lời này.

Cô biết bản thân Trương Anh Tử có tính cách yêu ghép rõ ràng như vậy, cô ấy nói ra điều này chỉ là muốn xin lỗi và ăn năn, nhưng mà lại liệt kê từng lời nói ra một như vậy, còn xin lỗi một cách nghiêm trang như thế, thật sự là điều không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Lúc đầu Tiểu Qua còn rất tức giận nhìn Trương Anh Tử.

Nhưng sau đó nghe cô ấy chân thành xin lỗi như vậy thì không tức giận nữa, nghiêng đầu, dáng vẻ nghiêm túc như người lớn nói: “Chị Anh Tử, biết sai mà chịu sửa mới là đứa trẻ ngoan, chị biết mẹ em là người tốt là được rồi.”

Trụ Tử cũng nghiêm túc phụ họa nói: “Đúng vậy, biết bản thân làm sai là tốt rồi.”

Khương Chi và Trương Anh Tử bị dáng vẻ nghiêm túc này có hai đứa trẻ làm cho bật cười, cô ấy liên tục hứa hẹn nói: “Trước kia đều là do chị không đúng, chị không nên nói xấu chị Khương, bây giờ chị đã sâu sắc nhận ra sai lầm của bản thân, chị hứa, sau này chị Khương chính là chị ruột của chị!”

Trụ Tử nghiêng đầu nói: “Chị cả cũng là chị ruột của chị, nhưng mà chị vẫn nói xấu chị ấy với em mà.”

Nghe vậy, hai má của Trương Anh Tử khẽ nóng lên.

Cô ấy nên nói, những đứa trẻ trung thực không dễ thương không?

Khương Chi cười lắc đầu nói: “Nếu như em đã nói coi chị như chị gái ruột của mình vậy thì tại sao còn để ý nhiều như vậy làm gì? Đợi em học giỏi, sau này mới có thể dễ dàng giúp chị quản lý nhà máy, chị làm như vậy gọi là đầu tư trước, đã hiểu chưa?”

Trương Anh Tử nhìn chằm chằm cô giống như phát hiện một đại lục mới vậy, “Đầu tư trước?”

Cô ấy đột nhiên giật mình hiểu ra, mỉm cười nói: “Em biết rồi! Nhưng mà, em vẫn phải về bàn bạc với ba mẹ chuyện có nên đi học hay không, dù có đi học lại thì cũng không thể để chị Khương đóng tiền học phí cho em được, chị đừng lo, em sẽ cẩn thận xem xét chuyện này.”

Khương Chi gật đầu, nhìn đồng hồ nói: “Mấy đứa ở lại phòng bệnh, chị đi mua đồ ăn.”

Trương Anh Tử gật đầu, nói: “Chị Khương, chị cứ đi đi, em giúp chị trông chừng hai đứa trẻ này.”

……

Khương Chi một ít nguyên liệu nấu ăn trong trung tâm thương mại, lúc cô đến căng tin, đầu bếp đang chuẩn bị thức ăn, còn chưa bắt đầu nấu nướng.

Cô suy nghĩ một chút, tìm một chị gái phụ bếp, nhiệt tình trò chuyện với cô ấy.

Hai người họ nói chuyện từ bác sĩ trong bệnh viện đến đầu bếp ở căng tin, lại tự nói từ đầu bếp ở căng tin đến tiền thuê căng tin, lại từ tiền thuê căng tin đến tiền lãi hàng ngày, Khương Chi dùng miệng lưỡi lanh lẹ của mình nhanh chóng tạo được quan hệ tốt với chị gái phụ bếp.

“Em gái, em không biết đâu, làm việc ở đây còn phải dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, số tiền ít ỏi mà chị kiếm được cũng không đủ để cho con trai chị đi học, nếu như không phải ký hợp đồng rồi, chắc chị cũng không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa, haiz.”