Khương Chi nhẹ thở phào, nhìn bọn chúng nói: “Chúng ta dọn phòng bệnh trước.”
“Dọn phòng bệnh?”
“Dọn phòng bệnh?”
Hai đứa nhỏ cùng nhìn về phía cô, đôi mắt nhỏ thông minh mềm mại lại mơ màng, nhìn đến nỗi Khương Chi mềm lòng, lại thầm mắng trong lòng nguyên chủ bệnh tâm thần, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, bốn đứa ở cùng nhau đáng yêu biết bao nhiêu.
Đúng là đầu óc cô ta chỉ để chứa, làm chuyện ngu ngốc hết sức.
……
Trong phòng đơn.
Trụ Tử và Tiểu Qua tò mò đánh giá xung quanh, sạch sẽ rộng rãi, xuyên qua kính cửa sổ còn có thể nhìn thấy người đi bộ trên đường.
Khương Chi thu dọn đồ đạc xong, cười nhìn hai đứa: “Trưa nay các con muốn ăn cái gì, mẹ sẽ mua hết cho các con.”
Hôm nay là ngày đầu tiên hai anh em gặp nhau, phải ăn mừng.
Tiểu Qua nghiêng đầu suy nghĩ, thử nói: “Bánh bao bột mì?”
Trụ Tử cũng nhỏ giọng nói: “Con cũng muốn ăn bánh bao bột mì.”
Khương Chi im lặng, yêu cầu nhỏ nhặt này đúng là dễ làm, cô cười nói: “Được rồi, chuyện ăn cái gì thì cứ nên giao cho mẹ, cho các con hưởng lộc ăn uống no nê là được.”
Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Thịch thịch thịch” tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Chi tưởng là cả nhà Trương Thuận, mở cửa mới nhìn thấy là bác sĩ Lương đến.
Bác sĩ Lương đúng là đã nhận hối lộ của cô một bao thuốc, là bác sĩ làm phẫu thuật cho Trụ Tử, lúc này nhìn thấy Khương Chi, giọng nói và thái độ đều vô cùng nhẹ nhàng: “Tôi đến đây là để thông báo cho mọi người một tiếng, ngày mai sẽ đổi thuốc.”
Khương Chi gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn bác sĩ Lương có lòng đến đây một chuyến.”
Bác sĩ Lương ha hả cười: “Đâu nào, đều là việc nên làm, nên làm.”
Ông ấy nói xong thì ra khỏi phòng bệnh.
Ông ấy vừa mới đi, cả nhà Trương Thuận liền tới.
Khương Chi hỏi: “Anh Tử không sao chứ?”
“Không sao, không sao, không sao, thật là làm phiền cô.” Vương Ngọc Mẫn liên tục xua tay, vặn tay, dáng vẻ ngại ngùng, đôi mắt lại không nhịn được liếc nhìn trên người Trụ Tử.
Tiểu Qua có tính cách mẫn cảm, cũng thông minh, biết mấy người này chính là người nhà đã mua anh ba của cậu bé.
Cậu bé chú ý tới ánh mắt của Vương Ngọc Mẫn, loạt xoạt chạy tới trước giường, trong ánh mắt tràn vẻ phòng thủ và bài xích.
Trương Miêu Tử mím môi, đưa tay kéo kéo cổ tay của Vương Ngọc Mẫn.
DTV
Trương Thuận cũng liếc mắt nhìn bà vợ một cái, thở dài nói: “Được rồi, chỗ này không còn chuyện gì, tôi về đây, buổi chiều là có thể trở về thị trấn, lại kéo dài nữa đến tối là sẽ không thể về được.”
Vương Ngọc Mẫn thu hồi ánh mắt, vành mắt đỏ lên.
Bà ấy yên lặng gật đầu, miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: “Trụ Tử, mẹ…… Dì đi rồi, sau này không có việc gì cũng có thể đến nhà dì chơi, dẫn theo em trai của con, dì xào thịt heo cho các con ăn, biết không?”
Nói xong, lại nghẹn ngào lên.
Bà ấy thật sự thích đứa bé nghe lời lại hiểu chuyện, đáng yêu xinh đẹp này.
Đôi mắt của Trụ Tử cũng đỏ lên, cậu bé nhỏ giọng nói: “Con biết, con sẽ đi.”
Cậu bé biết, bọn họ đối xử tốt với cậu bé, chỉ là, cậu bé vẫn muốn ở bên mẹ và em trai.