Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 124




Tiểu Qua nắm c.h.ặ.t t.a.y của Khương Chi, tò mò đánh giá Trương Anh Tử, không biết đây là ai.

Khương Chi nhíu mày hỏi: “Em sao vậy? Khó chịu sao?”

Trương Anh Tử ấp úng nói: “Chân…… Chân em đau quá.”

Sắc mặt Khương Chi hơi nghiêm trọng, vội vàng kêu Trương Thuận: “Mau ôm cô ấy vào bệnh viện đi, coi chừng miệng vết thương nhiễm trùng”.

Trương Thuận sợ tới mức run lên, cũng không dám chậm trễ, ném túi lớn túi nhỏ trong tay xuống đất, rồi nhấc Trương Anh Tử lên chạy về phía bệnh viện, vẻ mặt ông ấy đầy hối hận, nếu vì trở về đi làm mà làm chậm trễ chân của con gái, vậy đúng là……

Khương Chi kéo Tiểu Qua, cầm đồ giúp Vương Ngọc Mẫn, mọi người lại quay trở về bệnh viện.

Khương Chi đưa đồ về bệnh viện, kêu mấy người Vương Ngọc Mẫn chờ Trương Anh Tử, đợi lát nữa bác sĩ xem thấy ổn thì đưa thẳng đến phòng 208 là phòng bệnh mới của Trụ Tử tìm cô, dứt lời, lúc này cô mới dẫn Tiểu Qua trở về phòng bệnh cũ, chuẩn bị dọn đồ đi qua.

Trên đường, mắt Tiểu Qua mở to, giọng nói run rẩy cả lên.

Cậu bé nức nở nói: “Mẹ…… Mẹ, mẹ tìm được anh ba rồi sao? Có phải mẹ tìm được anh ba rồi không?”

Cậu bé nghe thấy mẹ nhắc tới, Trụ Tử.

Khương Chi dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tiểu Qua, cụp mắt, cười nói: “Đúng vậy, mẹ đã tìm được anh ba của con rồi, con có vui không?”

Tiểu Qua vội vàng gật đầu, giống như gà con mổ thóc, ngoài miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

“Mẹ, có phải chúng ta có thể mang anh ba về nhà không?”

“Mẹ, quay về nhất định phải làm bún thịt, măng xào, còn có bánh bao bột mì mềm mại nhất cho anh ba!”

“Mẹ, anh ba có còn nhớ con không?”

“……”

Trong lúc nói chuyện, hai mẹ con cũng đi tới cửa phòng 203.

Khương Chi đẩy cửa ra, Tiểu Qua lập tức lao vào, mắt cậu bé quét một vòng, cuối cùng tầm mắt chậm rãi đặt ở trên người Trụ Tử, trên mặt có chút nghi ngờ, nói với Khương Chi đang đi vào: “Mẹ, anh ấy là anh ba sao?”

Trên người Trụ Tử băng kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt và miệng.

Trong lòng Khương Chi chua xót, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”

Tiểu Qua lập tức khóc thành tiếng, gào lên.

Lúc này, Trụ Tử cũng đã nhìn thấy Tiểu Qua, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cậu bé sáng lên, vừa kích động lại hưng phấn, nhưng cũng không nói câu nào.

Tiểu Qua chậm rãi di chuyển đến trước giường bệnh, khóc lóc nói: “Anh ba của con sao lại trở thành như vậy? Trên đầu mẹ bị thủng lỗ mà còn phải quấn mấy vòng, có phải ở trên người anh ba toàn là lỗ thủng không? Đau quá, đau quá.”

Nghe cậu bé nói xong, mắt Trụ Tử cũng đã ươn ướt, nghẹn ngào theo.

Ánh mắt Khương Chi chợt lóe, ngăn nước mắt tuôn rơi.

Cô bước tới, một tay nắm tay Tiểu Qua, một tay nắm tay Trụ Tử, đặt tay hai đứa nhỏ vào nhau, nhẹ giọng nói: “Anh ba con không sao, anh con sẽ sớm khỏe lại, đến lúc đó, các con có thể đi học cùng nhau, cùng nhau đá cầu, cùng nhau ăn bánh bao bột mì.”

“Được không?”

Tiểu Qua và Trụ Tử oa oa khóc lớn.

Mẹ của đứa bé ở giường bên cạnh nhìn thấy mà thương xót nói: “Ôi, nhìn xem, mấy đứa nhỏ thật đáng thương. Em gái, chưa từng nghe em nói, em sinh đôi sao? Hiếm lắm, rất hiếm.”

Khương Chi không nói gì, Tiểu Qua lại thút tha thút thít quay đầu lại nói: “Chúng con là bốn anh em, không phải song sinh.”

Trụ Tử cũng nhỏ giọng nói: “Là bốn anh em”.

Vẻ mặt mẹ đứa bé kinh sợ nhìn Khương Chi, một lúc lâu sau mới cười lạnh nói: “Em gái, nhìn vòng eo thon gọn của em, sao có thể sinh được bốn đứa nhỏ chứ? Trước giờ tôi chưa từng thấy ai giỏi vậy cả.”

Người đàn ông trung niên cũng giơ ngón cái về phía Khương Chi: “Thật hiếm có, chuyện này sao chưa từng đưa lên báo?”

Khóe miệng Khương Chi giật giật.

Bản thể trước kia của cô tiếng xấu không chịu được, còn lên báo sao?

Theo lời họ buông xuống, tiếng khóc của hai đứa nhỏ từ từ dừng hẳn, chẳng bao lâu, cảm giác xa lạ vì lâu ngày không gặp từ từ biến mất, hai đứa chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, không biết là đang nói chuyện gì.