Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 123




Mọi người cũng đã biết Lê Sơ khó chịu, không muốn gây xung đột với anh ấy nên đã lập tức giải tán.

Lê Sơ đi ra khỏi đám đông, còn không quên quay đầu lại nói: “Nhớ kỹ, tôi tên là Lê Sơ!”

Nhưng mà lời nói tỏ vẻ sâu sắc của anh ấy còn chưa nói hết, một giọng nói kinh ngạc vang lên bên ngoài đám đông: “Tiểu Sơ? Sao cậu lại ở đây?”

Lê Sơ đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy An Thiên Tứ dẫn theo đứa nhỏ đứng cách đó không xa.

Anh ấy kinh ngạc kêu lên: “Anh Thiên Tứ?”

Khương Chi nghe thấy giọng nói của anh ấy, đôi mắt sáng lên, An Thiên Tứ?

Cô đi ra khỏi đám đông, quả nhiên nhìn thấy An Thiên Tứ kéo Tiểu Qua, hai người hơi có chút bụi bặm mệt mỏi.

An Thiên Tứ chăm chú nhìn.

Anh ấy không ngờ Khương Chi lại ở đây, không khỏi kêu lên: “Mẹ Nam Qua?”

Tiểu Qua nhìn thấy Khương Chi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nước mắt trào ra khỏi vành mắt.

Một đôi mắt phượng đỏ rực, giống như một chú thỏ con.

Khương Chi cũng rất nhớ cậu bé, ngồi xổm xuống, đưa tay về phía cậu bé.

“Mẹ! Mẹ!”

Tiểu Qua vùng khỏi tay An Thiên Tứ, vừa gọi vừa chạy, lao vào lòng n.g.ự.c của Khương Chi.

An Thiên Tứ nhẹ nhàng thở ra, sải bước chân dài đến trước mặt Khương Chi.

Khương Chi ôm chặt lấy Tiểu Qua, còn hôn lên khuôn mặt cậu bé một cái, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía An Thiên Tứ, hơi ngạc nhiên nói: “Sao thầy An lại đến huyện Thấm?”

Tuy là thư của cô viết cho An Thiên Tứ, nhưng nội dung lại là kêu Khương Trường Hưng dẫn Tiểu Qua tới huyện Thấm, vì sao anh ấy lại đích thân tới?

Lê Sơ cũng đi tới, anh ấy liếc mắt nhìn An Thiên Tứ đánh giá từ trên xuống dưới, tò mò hỏi: “Đúng vậy, anh Thiên Tứ, không phải anh chạy tới thôn nào đó làm thầy giáo sao? Sao lại đến đây? Đứa nhỏ này là ai?”

An Thiên Tứ đưa tay vỗ vai Lê Sơ, lại nói với Khương Chi: “Vốn dĩ cũng đã lâu rồi không trở về, mẹ tôi đã gửi điện tín cho tôi, hối thúc tôi trở về, vừa đúng lúc nhận được thư của cô nên tôi về luôn.”

Anh ấy dừng một chút, lại nói: “Cô nói là cô muốn tới bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khương Chi có chút đau đầu, không biết nên giải thích như thế nào.

Lê Sơ đúng lúc ngắt lời, anh ấy nhìn An Thiên Tứ với vẻ mặt gian xảo, vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Em biết, chắc chắn là dì Lâm hối thúc anh trở về hẹn hò, ha ha, anh Thiên Tứ, anh chạy xa như vậy cũng trốn không thoát.”

An Thiên Tứ nghe vậy, khóe miệng giật giật.

Anh ấy híp mắt, nói: “Lại là Đăng Vân lảm nhảm với cậu đúng không?”

Lê Sơ che miệng cười, không chút khách sáo bán đứng anh họ: “Anh ấy nói, anh Thiên Tứ già rồi, nên cưới vợ rồi.”

Khương Chi nói giọng nhẹ nhàng, cũng không muốn ở ngoài đường làm khỉ cho người khác xem nên nói: “Thầy An, cám ơn anh, đợi khi trở về thôn tôi sẽ cám ơn anh đàng hoàng, bây giờ tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“Tiểu Qua, chào tạm biệt thầy đi con.”

Tiểu Qua mỉm cười vẫy tay với An Thiên Tứ: “Tạm biệt thầy.”

An Thiên Tứ cười sờ đầu cậu bé: “Hẹn gặp lại.”

Anh ấy thấy Khương Chi không muốn nhiều lời, cũng không hỏi chi tiết, chỉ nói: “Nhà tôi vừa vặn ở huyện Thấm, khu Đào Viên, mẹ Nam Qua, cô có việc gì cần giúp đỡ thì cứ việc tới tìm tôi, nếu không còn chuyện gì vậy tôi đi trước.”

Khương Chi gật đầu, khách sáo nói: “Vâng, cám ơn thầy An.”

Sau khi hai người từ biệt, An Thiên Tứ và Lê Sơ cùng nhau rời đi.

Khương Chi nheo mắt nhìn theo bóng dáng của hai người, cô nhớ rõ trong tiểu thuyết không có người tên An Thiên Tứ này, nhưng hôm qua cô vừa gặp người tên Lê Đăng Vân này, nay vừa nghe lại nhớ ra người anh họ này của nam chính.

Lê Đăng Vân, con trai của Lê Cần phó thư ký của huyện ủy huyện Thấm.

DTV

Em trai của Lê Cần, Lê Miễn, cũng chính là ba của Lê Sơ, là nhân vật có m.á.u mặt ở Thượng Kinh, cuốn tiểu thuyết sau này xen lẫn không ít chuyện về xã hội thượng lưu ở Thượng Kinh.

Lúc này, Trương Anh Tử khập khiễng đi tới, nhỏ giọng nói: “Chị Khương, cảm ơn chị.”

Cô ấy có hơi thảm hại, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có lớp lớp mồ hôi lạnh rơi xuống.