Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 120




Vương Ngọc Mẫn cười nói: “Quan tâm mấy chuyện này làm gì, bây giờ cô ấy có bản lãnh, đón Tiểu... Trụ Tử về, thằng bé cũng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, bây giờ cô ấy lại kéo Anh Tử nhà mình mở xưởng, cuộc sống của nhà mình sau này không tệ được đâu.”

Trương Miêu Tử môi mấp máy, có chút khó chịu nói: “Chỉ là nhà chúng ta không có con trai nữa rồi.”

Cô bé vừa nói ra những lời này, phòng bệnh lại trở nên im lặng.

Một lúc sau, Trương Thuận mới thở dài: “Đáng tiếc, nhà họ Trương chúng ta định sẵn chỉ có con gái mà thôi, không có người chống đỡ gia đình.”

Trương Anh Tử không phục, cứng cổ nói: “Con gái thì sao chứ? Chờ con lớn rồi, con sẽ tìm một người đàn ông đến nhà ở rể, khiến cho nhà họ Trương chúng ta phất lên. Không có con trai thì không có con trai, con cũng không tin mình không làm được!”

...

Khương Chi trở về phòng, Trụ Tử lại ngủ rồi.

Cô nhìn về phía y tá, cau mày nói: “Đứa nhỏ ngủ nhiều như vậy, không có chuyện gì chứ?”

Cô y tá nhận được chỗ tốt, cho nên cười híp mắt nói: “Bị thương nguyên khí thì sẽ như vậy đó, đứa nhỏ quá mệt mỏi rồi, cơ thể thằng bé bị thiếu nước, đợi đến lúc cởi băng gạc là sẽ ổn thôi, không có chuyện gì đâu, ngủ nhiều ngủ ngon, mau khỏe lại.”

Khương Chi yên lòng, gật đầu cảm ơn.

Cô y tá xua tay: “Có chuyện gì nữa thì gọi tôi nhé.”

Khương Chi vừa mới ngồi xuống, cô liền nghe thấy người nằm trên giường bệnh sát cửa đập tờ bào một cái, hét lớn: “Vậy là hết rồi sao? Sao có thể hết được chứ? Dương Thiết Tâm cuối cùng ra sao vậy? Vợ anh ta và vợ Quách Hiểu Thiên thật sự bị bắt đi à? Ôi trời, rốt cuộc là sao chứ?”

Khương Chi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.

DTV

Có một người đàn ông trung niên đang nằm trên cái giường bệnh đó.

Ông ấy cũng giống như đứa nhỏ ở giường bên cạnh, bị thương ở chân.

Lúc này, trên tay ông ấy đang cầm một tờ báo mới, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, giống như người thức khuya xem phim truyền hình nhưng được thông báo tập tiếp theo sẽ phát sóng vào thứ Tư tuần sau.

Vợ ông ấy hung hăng vỗ vào tay ông ấy: “Nhỏ tiếng một chút đi, tự nhiên phát điên gì vậy!”

Bà ấy vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Khương Chi với ánh mắt có lỗi, khách sáo nói: “Xin lỗi, sở thích duy nhất của chồng tôi là đọc báo mỗi ngày, khi nào đọc được tin tức hay ho thì ông ấy sẽ như vậy, thật xin lỗi.”

Khương Chi cười một tiếng, nói: “Có thể cho tôi mượn tờ báo đọc được không?”

Nghe vậy, kia đàn ông trung niên liền sảng khoái đưa báo cho vợ mình, để bà ấy đưa tờ báo cho Khương Chi, đồng thời còn nói rằng: “Cô xem tiểu thuyết ở trang bìa đi, tiểu thuyết mới xuất bản hôm nay tên là… tên là… ôi ôi, Anh hùng xạ điêu! Đúng, chính là cái tên này!”

“Ôi trời, đây là lần đầu tiên tôi đọc một cuốn tiểu thuyết như thế này, đừng nói chứ, thật khiến người khác say mê mà.”

Khương Chi khẽ cười, nói: “Được xuất hiện lên trang đầu sao?”

Đàn ông trung niên theo bản năng lập lại câu: “Lên trang đầu? Ha ha, đúng là xuất hiện ở trang đầu, từ này thật sự rất thích hợp”.

Khương Chi nhận lấy tờ báo vợ ông ấy đưa cho, cô nhướng mày khi nhìn trang tiểu thuyết chiếm một diện tích khá lớn, Phó Đông Thăng này cũng xem như có chút bản lãnh, có thể giành được quyền hạn lớn như vậy, hơn nữa tờ báo này lại phổ biến ở huyện Thấm nhanh như vậy.

Cô xem một lát, sau đó trả tờ báo lại.