Khương Chi không nhanh không chậm trả lời: “Dì là người sinh thằng bé.”
Trương Anh Tử giận đến nỗi đỏ bừng mặt mũi, siết chặt nắm đấm, hung hăng trợn mắt nhìn cô.
Khương Chi vô cùng hứng thú quan sát sắc mặt của cô bé, cô thật sự không ngờ rằng, đứa con gái thứ hai của Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn, vậy mà lại là mối tình đầu, bạch nguyệt quang mà nam chủ yêu mà không có được.
Trương Anh Tử, bà trùm ngành quần áo tương lai, là một nữ cường nhân.
Cô ấy cứng rắn, ngoan cường và có sức sống như một loài cỏ dại.
Nhưng mà, khi cô ấy gặp nam chủ, cô ấy vẫn chưa phải là nữ cường nhân, chỉ là một thợ thêu nhỏ bé đang vác gánh nặng gia đình.
Nhân vật nam chủ của tiểu thuyết bây giờ mới mười một, mười hai tuổi, còn là một chàng thiếu niên con nhà giàu kiêu ngạo ngang ngược, ăn chơi đợi c.h.ế.t mà thôi, hình như anh ấy đã gặp Trương Anh Tử ở huyện Thấm, sau đó bị thu hút bởi sự hoạt bát và cá tính mạnh mẽ của Trương Anh Tử, cả hai đã trở thành bạn qua thư lâu năm.
Tình tiết sau đó có thể tưởng tượng được, bọn họ bị cha mẹ nam chủ phản đối kịch liệt vì thân phận không xứng đôi.
Cuối cùng, một đôi thanh niên vừa mới biết yêu đã bị người nhà chia cắt.
Kể từ đó, Trương Anh Tử bắt đầu chăm chỉ cố gắng tiến lên, cuối cùng cô ấy đã trở thành một nữ doanh nhân giàu có nổi tiếng trong nước.
Đáng tiếc, bạch nguyệt quang chính là bạch nguyệt quang.
Tính cách bạch liên hoa hiền lành tốt bụng của cô ấy đã xoa dịu trái tim đang bị tổn thương vì thất tình của nam chủ, anh ấy dần dần bước ra được, rồi yêu Thi Nam Châu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Khương Chi giật giật.
Tiểu thuyết mà, chính là cẩu huyết như vậy.
Bạch nguyệt quang yêu mà không có được của nữ chủ là Cổ Tuyển, còn bạch nguyệt quang mà nam chủ yêu không có được là Trương Anh Tử, vậy mà cô lại gặp cả hai bạch nguyệt quang này rồi, nói xem chuyện này có trùng hợp hay không?
Khương Chi nhớ rằng trong tiểu thuyết chưa từng nhắc đến mối quan hệ này của Trương Anh Tử và Trụ Tử mà?
Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến chuyện sau này Trụ Tử có tính tình trầm mặc u ám, cả ngày không tiếp xúc với ai cả, cô cũng hiểu ra rồi.
Đột nhiên, Khương Chi nói: “Bây giờ cháu đang ở nhà máy tơ lụa làm thợ thêu à?”
Trương Anh Tử bĩu môi một cái, không nhịn được nói: “Liên quan gì đến dì?”
Sự ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt Khương Chi.
Cả nhà Trương Thuận đều phải đi làm, không có thời gian suốt ngày đến huyện Thẩm được.
Nói như vậy, trong tiểu thuyết, khi Trương Anh Tử và nam chủ gặp nhau, chính là lúc nhà Trương Anh Tử đưa Trụ Tử đến bệnh viện huyện Thấm sao?
Khoảng chừng chính là mấy ngày nay, nam chủ sẽ xuất hiện sao?
Khương Chi nhìn về phía bao lớn bao nhỏ trên mặt đất, bởi vì sự xuất hiện của cô, dẫn đến việc cả nhà Trương Thuận sẽ trở về trấn Đại Danh sớm hơn, Trương Anh Tử có khả năng rất lớn sẽ không gặp được nam chủ, tình tiết sáu năm sau Thi Nam Châu trở về thủ đô trong tiểu thuyết, sẽ có một lỗi khác xuất hiện.
Khương Chi nhìn về phía Trương Anh Tử, nhướng mày nói: “Cháu có hứng thú làm ăn với tôi không?”
Nghe vậy, không chỉ có Trương Anh Tử, ngay cả Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn cũng ngạc nhiên há to miệng, làm ăn? Làm ăn gì chứ?
DTV
“Tôi sắp mở một xưởng sản xuất quần áo, cháu có thể đến giúp tôi làm việc, thế nào?”
Giọng nói Khương Chi rất thản nhiên, giống như cô đang nói một vấn đề rất nhỏ nhặt vậy.
Trương Anh Tử khẽ ngồi thẳng dậy, có chút không hiểu: “Tại sao lại tìm tôi chứ?”
Khương Chi bật cười: “Cháu cứu Trụ Tử, đương nhiên tôi phải báo đáp cháu rồi, lý do này được không?”
Trong tiểu thuyết, bỏ qua chuyện tình cảm Trương Anh Tử sang một bên không nói đến thì sự thông minh, tài hoa và dã tâm của cô ấy đều là những điều kiện cần thiết để làm kinh doanh, một nhân tài chưa được khai thác như vậy, cô thu về làm người của mình cũng tốt.
Hơn nữa Trương Anh Tử thật sự đã cứu Trụ Tử, chỉ bằng vào một điểm này thì Khương Chi liền bằng lòng cho cô bé một cái cơ hội.