Khi cô trở lại bệnh viện, Trụ Tử đã tỉnh rồi, cô y tá cũng đã găm kim vào mu bàn tay của cậu bé để truyền nước.
Cậu bé vừa nhìn thấy Khương Chi, đôi mắt sáng bừng lên, “Mẹ, mẹ về rồi!”
Khương Chi sờ đầu cậu bé một cái, nhẹ giọng nói: “Mẹ mới đi gửi thư về, mẹ đoán chừng ngày mai Đản Tử sẽ đến đây đó. Con có đói bụng hay không? Mẹ mua hoành thánh và trái cây, con muốn ăn gì?”
Trụ Tử cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cậu bé nói: “Con muốn ăn táo.”
Khương Chi gật đầu một cái, cô đưa cho đứa nhỏ giường bên cạnh một trái chuối, rồi mượn d.a.o của bọn họ để gọt vỏ táo, sau đó cô lại cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ, tồi đút từng miếng từng miếng táo vào miệng Trụ Tử.
“Em gái, em thương con thật đó, chuối này phải ba đồng hai một cân đó, em đúng là nỡ tiêu tiền thật đó.”
Mẹ của đứa trẻ giường bên cạnh nhìn thấy Khương Chi mua không ít trái cây, giọng nói tràn đầy sự hâm mộ, có tiền thật là tốt
Khương Chi cười không nói.
Trong miệng Trị Tử tràn ngập vị ngọt ngào của táo, cậu bé khẽ thì thầm: “Mẹ, táo này ngọt thật đó. Mẹ để lại một quả cho Đản Tử nhé, chờ ngày mai em ấy đến đây thì có thể ăn rồi.”
Khương Chi cười nói: “Giữ lại cho em con cũng được thôi, nhưng mà con gặp em ấy cũng không thể gọi em ấy là Đản Tử nữa, phải gọi em ấy là Tiểu Qua.”
Trụ Tử vô cùng khó hiểu: “Tiểu Qua?”
Khương Chi giải thích chuyện này cho Trụ Tử nghe, sau khi nghe xong, cậu bé vô cùng hâm mộ mà nói: “Tiểu Qua nghe hay hơn Đản Tử.”
Khương Chi nói: “Chúng ta về nhà rồi mẹ sẽ dẫn con đi đăng ký hộ khẩu và đặt cho con một cái tên hay nhé?”
“ Được ạ!”
Trụ Tử ăn táo xong, cậu bé ngẫm nghĩ một lát, thận trọng nói: “Mẹ, mẹ có thể giúp con đi thăm chị hai được không ạ? Chị ấy vì cứu con mà bị bỏng.”
Khương Chi nói: “Đương nhiên là được rồi, hôm qua mẹ đã hứa chuyện này với con rồi mà.”
Trụ Tử mỉm cười, đôi môi sưng như củ cà rốt cong lên một độ cong hài hước.
“Mẹ đi ngay đây, mẹ đi gọi cô ý tá đến chăm sóc con, có chuyện gì thì con cứ nói với cô ý tá nhé, biết không?”
Khương Chi dặn dò một lúc, nghe Trụ Tử đồng ý mỗi một chuyện, sau đó cô lại gọi cô y tá tới, rồi mới lấy chuối, táo trên cái bàn đầu giường, rồi cầm thêm một chai sữa bò đi tìm cả nhà Trương Thuận, cô đã hỏi thăm rồi, cả nhà bọn họ ở tầng một, phòng 104.
Khi Khương Chi đẩy cửa đi vào thì cả nhà Trương Thuận đang thu dọn đồ đạc.
Vừa nhìn thấy cô đến, cả nhà bọn họ đều trở nên vô cùng căng thẳng, giống như những người nông dân bị địa chủ bức hại vậy.
Vương Ngọc Mẫn gượng cười: “Cô.. Sao cô lại tới đây?”
Khương Chi thả đồ trong tay xuống, khách sáo nói: “Tôi đến thăm con gái của hai người, con bé đã cứu con trai tôi, cho nên tôi cũng nên đến thăm con bé.”
Cô đưa mắt nhìn về phía giường bệnh, cô bé nằm trên giường bệnh nhỏ hơn Trương Miêu Tử một chút, cô bé có làn da trắng ngần, đường nét thanh tú, xinh đẹp hơn Trương Miêu Tử rất nhiều, hơn nữa cô bé không hề sợ hãi một chút nào cả, cô bé hơi nâng cằm lên, tỏ ra vô cùng kiêu ngạo.
Khương Chi nhìn cô bé này, cô cảm thấy cô bé có khí chất của người thành phố.
Khương Chi nói: “Cám ơn cháu đã cứu Trụ Tử, đây là trái cây dì mang đến cho cháu, cháu bị bỏng thì ăn nhiều chút, sẽ tốt cho cháu đó.”
Cô bé không lên tiếng, chỉ là phòng bị nhìn chằm chằm cô.
Trương Thuận nhướng mày một cái, mắng: “Anh Tử, con làm gì vậy? Không nghe thấy dì đang nói chuyện với con à?”
Khương Chi sững sốt một chút, Anh Tử?
Trương Anh Tử?
Ánh mắt cô có chút kỳ lạ.
Trương Anh Tử tức giận nói: “Dì ta cướp Tiểu Khoan đi, dì ta không phải là người tốt! Tiểu Khoan rõ ràng chính là em trai của con!”