Trương Miêu Tử đỏ bừng mặt, thấp giọng nói: “Từ lúc dì bán em ấy cho nhà cháu để đổi lấy lương thực thì em ấy đã không còn là con của dì nữa, em ấy là con của cha mẹ cháu, em ấy đến nhà cháu để nối dõi tông đường!”
Khương Chi cười nhạt: “Ba mẹ cháu cầm một ngàn đồng về rồi mà, bọn họ không nói chuyện này cho cháu biết à?”
Trương Miêu Tử lập tức ngẩn người, vành mắt cô bé đỏ lên, nhưng vẫn là cứng cổ bướng bỉnh nói: “Tiểu Khoan bị bỏng, là em gái cháu đã nghe thấy tiếng động, em ấy đã dẫm lên nước sôi để cõng Tiểu Khoan ra ngoài đó dì, em ấy bị bỏng đến mức toác cả da luôn rồi, bây giờ em gái cháu cũng đang nằm bệnh viện.”
“Lúc nãy cha mẹ cháu về cứ khóc mãi, bọn họ không nỡ rời xa Tiểu Khoan, mấy đứa em gái của cháu cũng muốn đến đây, nhưng cha mẹ cháu không cho phép.”
“Dì, dì vẫn còn có con trai mà, dì để Tiểu Khoan ở lại nhà cháu đi, cháu xin dì đó.”
Nói đến chỗ kích động, nước mắt của Trương Miêu Tử lã chã rơi xuống, nhà cô bé đã mong chờ bao nhiêu năm, cuối cùng mới có được một đứa con trai.
Tiểu Khoan xinh xắn đáng yêu, mấy người nhiều chuyện ở trong khu nhà ở có ai không nói nhà bọn họ may mắn chứ?
Sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
Trụ Tử nghe Trương Miêu Tử nói, khóe mắt cậu bé cũng đỏ rồi.
Khương Chi không động lòng, cô thản nhiên nói: “Nhà cháu đã nhận tiền, chuyện này coi như xong. Nếu như nhà cháu nhất quyết muốn đánh con bài tình cảm này, thì cũng phải chờ vết thương của Trụ Tử lành hẳn rồi nói tiếp, bây giờ cháu nói những chuyện này thì chỉ khiến thằng bé cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.”
Trương Miêu Tử vừa nghe thấy lời này, cô bé thật sự đã im lặng.
Cô bé cắn môi nhìn Trụ Tử, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cuối cùng cô bé vẫn chạy bước nhỏ rời khỏi phòng bệnh.
Khương Chi quay lại nhìn về phía Trụ Tử, cậu bé cũng đang nhìn cô.
Khương Chi than nhẹ một tiếng, cô nói: “Con đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ngày mai mẹ sẽ đi thăm chị hai của con, con đừng lo lắng nhé. Ngày mai mẹ sẽ viết thêm một bức thư gửi về nhà, nhờ người dẫn Đản Tử đến đây bầu bạn với con nhé.”
Đôi mắt của Trụ Tử sáng lên.
Cậu bé nhớ Đản Tử.
...
Khương Chi dựa vào giường bệnh, ngủ tạm một đêm.
Sáng sớm, Khương Chi nhân lúc Trụ Tử còn đang ngủ, cô lại nhờ cô y tá giúp mình chăm sóc cậu bé rồi rời khỏi bệnh viện đến bưu điện.
Bây giờ đã có điện thoại công cộng, cũng có thể gửi điện tín, nhưng tiếc là cô không biết số nhắn tin.
Theo như cô được biết, phải đến cuối những năm 1980, đầu những năm 1990, những thứ như điện thoại mới bước vào giai đoạn phát triển vượt bậc, nhưng mà khi đó, người ta lắp điện thoại cũng chủ yếu để làm ăn, kinh doanh.
Khương Chi đạp xe đạp, cô nhanh chóng đến bưu điện.
Bưu điện của huyện Thẩm rất đông người, ngay cả nhân viên làm việc cũng có đến mấy người.
“Làm phiền cô, tôi muốn gửi một lá thư”.
Khương Chi giơ lá thư trên tay về phía nhân viên bưu điện, cô viết lá thư này tối hôm qua, trong thư viết làm phiền Khương Trường Hưng đưa Tiểu Qua tới huyện Thẩm một chuyến, cô sẽ thanh toán toàn bộ chi phí ăn ở đi lại.
Cô lo rằng Khương Trường Hưng không biết chữ, cho nên cô đã cố ý gửi thư đến trường tiểu học trong thôn, làm phiền thầy giáo An một lần.
“Đây, cô chọn một con tem, một con tem tám xu.”
Nhân viên có khuôn mặt tròn chép miệng, ra hiệu Khương Chi chọn một con tem.
Khương Chi gật đầu, mua tem dán lên lá thư, nhân viên có khuôn mặt tròn đóng dấu rồi nói: “Được rồi, cô về đi, tối nay lá thư này sẽ được đưa đến thôn Khương gia.”
Rời khỏi bưu điện, Khương Chi tìm một quầy hàng, cô mua hai chén hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều.
DTV
Cô lại đến một góc rẽ không có người, mua thêm chuối và táo trong cửa hàng của hệ thống.
Khương Chi nhớ rằng bệnh nhân bị bỏng nên ăn nhiều trái cây giàu vitamin.