Khi Khương Chi vội vã chạy về bệnh viện, thì cuộc phẫu thuật của Trụ Tử vừa kết thúc.
Cô chạy đi nộp ba ngàn bốn trăm đồng còn lại rồi mới trở lại phòng bệnh, Trụ Tử vẫn quấn băng gạc cả người như cũ, trên cổ mơ hồ nhìn thấy vết mủ màu vàng.
Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn đang đứng ở mép giường ân cần hỏi han, nhưng Trụ Tử không lên tiếng.
Bác sĩ đang chờ Khương Chi, nhìn thấy cô trở về, ông ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cuộc phẫu thuật của đứa nhỏ rất thuận lợi, ba ngày thay thuốc một lần, mỗi ngày truyền nước, một tháng là có thể xuất viện, nhưng mà vẫn phải thoa thuốc này liên tục.”
“Ngoài ra, da đứa nhỏ non mềm, trong nửa năm, tốt nhất đừng để chỗ vết thương bị phơi nắng”.
Khương Chi nghe bác sĩ dặn dò, cẩn thận ghi nhớ.
Sau khu bác sĩ rời khỏi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Vương Ngọc Mẫn nhìn Khương Chi, ngập ngừng nói: “Chuyện tiền... Tiền giải phẫu, cô...”
Khương Chi thản nhiên nói: “Tôi đã nộp tiền phẫu thuật rồi”.
Nghe vậy, Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn cũng chợt nhìn về phía cô, nộp rồi? Nộp bốn, năm ngàn tiền phẫu thuật rồi sao?
Hai gia đình khác trong phòng bệnh đều lúc có lúc không mà nhìn bọn họ, lắng tai nghe, nghe đến nộp tiền phẫu thuật thì nhất thời đều cảm thấy hứng thú, bọn họ đã nghe thấy, tiền phẫu thuật phải bốn, năm ngàn đồng đó, đây là số tiền người bình thường có thể lấy ra được sao?
Ở nhà nông, đừng nói là bốn, năm ngàn đồng, ngay cả bốn năm trăm đồng cũng là một con số khổng lồ rồi.
Khương Chi lấy tiền ở đâu ra?
Khương Chi ngồi mép giường, Trụ Tử nằm trên giường rất mệt mỏi, nhưng cậu bé không nỡ nhắm mắt lại, đôi mắt hạnh rất to vẫn nhìn Khương Chi, giống như sợ cô biến mất vậy, bàn tay quấn băng gạc còn giật giật, khẽ khàng đặt lên lòng bàn tay của Khương Chi.
Lông mi của Khương Chi run run, hướng Trụ Tử ôn nhu cười một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía vợ chồng Trương Thuận, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại lộ ra mấy phần sắc bén: “Chắc hai người cũng biết rõ mục đích tôi đến đây rồi, hai người chăm sóc đứa nhỏ thành như vậy, nên kết thúc rồi. Ban đầu tôi đổi thằng bé lấy một trăm cân hạt kê, bây giờ tôi trả cho các ngươi năm trăm đồng, xem như là chấm dứt đi”.
Trương Thuận nghe vậy, anh ấy vô thức nắm chặt nắm đấm, cả người không nhịn được mà trở nên căng thẳng, không dám nhìn thằng Khương Chi.
Đôi mắt Vương Ngọc Mẫn ngấn lệ, cô ấy không trả lời Khương Chi, mà nhìn về phía Trụ Tử đang nằm trên gường, giọng run run: “Tiểu... Tiểu Khoan biến thành như vậy là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng mà... Không được, không nỡ..”
Khương Chi nhìn bọn họ có chút cảm tình với Trụ Tử thì giọng nói của cô ôn hòa hơn, nhưng vẫn là sự kiên định không cho phép người khác nghi ngờ: “Trụ Tử là con trai tôi.”
Trụ Tử nghe lời Khương Chi nói thì đôi mắt cậu bé sáng ngời.
Vương Ngọc Mẫn nhìn thấy rõ ràng, nước mắt lại rơi lã chã.
Khương Chi không muốn để ý người phụ nữ động một tí thì khóc này, cô quay lại nhìn về phía Trương Thuận: “Năm trăm đồng, đổi con trai tôi về, anh đồng ý không?”
Người ở hai giường còn lại nghe Khương Chi nói, không khỏi trừng lớn mắt, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Năm trăm đồng?
Một đứa nhỏ trị giá năm trăm đồng sao?
Tuy nói tiền lương bây giờ tăng lên, nhưng năm trăm đồng đối với người bình thường mà nói, đó vẫn là một khoản tiền lớn!
DTV
Trương Thuận mím chặt môi không nói lời nào, cũng không nhìn Khương Chi.
Đây là thương lượng không thành công sao?
Khương Chi cũng không thèm để ý, cô từ trong túi cầm ra một trăm tờ Đại Đoàn Kết đã sớm chuẩn bị xong từ trong túi cầm ra, tự tay đặt ở trước mặt Trương Thuận: “Một ngàn đồng, coi là là cám ơn hai người nửa năm nay đã chăm sóc Trụ Tử, cũng cảm ơn hai người đã đưa thằng bé đến bệnh viện huyện Thấm.”
Trương Thuận nhìn tiền giấy mới tinh, lòng đang run rẩy, tay cũng không tự chủ mà giơ lên.
Đây là một ngàn đồng chẵn đó!
Vương Ngọc Mẫn cũng ngừng khóc lóc, cô ấy ngạc nhiên nhìn tiền đến nỗi xuất thần.
Khương Chi nhét tiền vào tay Trương Thuận: “Tôi biết hai người có nhiều con cái, một ngàn đồng này đủ anh nuôi bọn nhỏ rồi, để mấy chị em bọn nhỏ có cuộc sống tốt. Nếu như hai người vẫn chưa muốn buông tay, vậy chúng ta cứ đi kiện đi, để cho lãnh đạo thì trấn phán xét.”
Lời này của Khương Chi không phải để hù dọa người khác, nếu đối phương thật sự không muốn trả Trụ Tử, cô cũng không tránh khỏi phải làm như vậy.