Nói xong, cô chạy ra ngoài, lúc Khương Chi trở lại, trong tay cô đã xách theo hai hộp đựng máy nghe nhạc.
Lâm Huệ Chi nhìn thấy cô thật sự có hàng thì dẫn cô đi vòng qua một con đường nhỏ, đi bộ đến một vườn hoa yên tĩnh, trong vườn có một cây mai nở hoa màu đỏ tươi, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Khương Chi nhíu mày. Xem ra người sống ở nơi này rất có phong cách.
Lâm Huệ Chi gõ cửa, không bao lâu sau có một người trẻ tuổi ra mở cửa, người này cười nói: “Dì Lâm, dì đến đây có gì không ạ?”
“Đăng Vân, mẹ cháu đâu?”
Thanh niên tên Đăng Vân nói: “Mẹ cháu ra ngoài chơi mạt chược, còn chưa về. Dì Lâm có việc gì vậy ạ?”
Lâm Huệ Chi chỉ vào Khương Chi, vừa cười vừa nói: “Lần trước chẳng phải mẹ cháu đã nói muốn mua máy nghe nhạc sao? Cô gái này có hàng, dì mới mua một chiếc, bây giờ dẫn cô ấy đến đây giới thiệu cho mẹ cháu”.
Lê Đăng Vân vừa nghe nói, sắc mặt đã trở nên rạng rỡ.
Anh ta vội nói: “Thật sự là máy nghe nhạc sao? Có thể cho tôi xem thử không?”
Khương Chi gật đầu, đưa chiếc hộp trong tay mình cho anh ta.
Lê Đăng Vân chỉ tay vào phòng mình: “Dì Lâm, hai người vào trong đi, cháu muốn thử một chút, nếu được thì cháu mua, trùng hợp là em họ cháu cũng sắp đến huyện Thấm, cháu một cái, em họ cháu một cái, vừa đủ.”
Lâm Huệ Chi khoát tay: “Các cháu trao đổi đi, dì phải trở về ngay, trong nhà còn có việc.”
“Hì hì, cháu biết rồi, dì Lâm bận gửi đồ cho Thiên Tứ đúng không?”
Lê Đăng Vân cười hì hì, trêu ghẹo một tiếng rồi chạy vào nhà, lập tức thử máy nghe nhạc.
Lâm Huệ Chi lắc đầu cười, bà ấy nói với Khương Chi: “Tôi đi trước đây, nhìn Đăng Vân cũng muốn mua đó, cô chờ thằng bé một lúc nhé!”
Khương Chi vâng một tiếng, ánh mắt cô nhìn Lâm Huệ Chi như có điều suy nghĩ. Thiên Tứ sao?
Cô cũng biết một người tên Thiên Tứ, trùng hợp là người này cũng đến từ huyện Thấm.
An Thiên Tứ.
Vẻ mặt Khương Chi hơi kỳ lạ, cô không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy, chạy đến huyện Thấm buôn bán cũng có thể bán cho mẹ của An Thiên Tứ. Thế nhưng Khương Chi không nhắc đến chuyện này, dù sao mối quan hệ giữa mình và người ta cũng không phải đặc biệt tốt, nếu nói ra, trái lại có thể khiến người ta cảm thấy mình thấy sang bắt quàng làm họ.
DTV
Chẳng qua cô không ngờ An Thiên Tứ lại là công tử nhà giàu có.
Khương Chi nhún vai, đưa mắt nhìn Lâm Huệ Chi rời đi, quay đầu cô cũng quên việc này ngay.
Cô đứng đợi trước cửa còn chưa được bao lâu thì Lê Đăng Vân vui vẻ chạy từ trong nhà ra, anh ta vung tay lên, nói như một phú ông: “Được rồi, tôi muốn mua hết hai chiếc máy trong tay cô, bao nhiêu tiền?”
Khương Chi cười, đưa chiếc máy còn lại trong tay mình đến: “Một chiếc hai ngàn năm trăm, hai chiếc năm ngàn.”
Tất nhiên Lê Đăng Vân đã từng tìm hiểu giá tiền của máy nghe nhạc trước đó, anh ta lập tức ném ra một câu: “Cô chờ ở đây!”
Khương Chi cũng không cần đợi lâu, Lê Đăng Vân đã mang tiền ra, còn thân thiết tặng kèm một phong thư lớn, căng phồng, nhìn rất đáng tin. Anh ta đưa phong thư đến tay Khương Chi: “Năm ngàn đồng.”
Khương Chi đếm một lượt, trên mặt lập tức trở nên nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.