Khương Chi nghiêm mặt muốn nói gì đó nhưng ngẫm lại, cô có tư cách gì chứ?
Khương Chi hít sâu một hơi dặn dò: “Hai người ở lại nhìn phòng phẫu thuật, tôi đi xoay sở tiền.”
Dứt lời, cô vội vàng bước đi.
Trương Thuận khàn giọng nói: “Cô ấy nói xoay xở tiền sao? Đi đâu xoay sở?”
Vương Ngọc Mẫn lắc đầu: “Cho dù không xoay sở được tiền thì phẫu thuật cũng đã làm rồi, sau này chúng ta cố gắng kiếm tiền trả lại.”
Trương Thuận thở dài, khẽ gật đầu.
…Khương Chi ra khỏi cửa bệnh viện, cô đứng ở ven đường “nói chuyện phiếm” với mấy người bán hàng rong.
“Nếu hỏi hàng hóa gì mà cung tiêu xã không có, vậy chắc chắn là những thứ như máy giặt, ti vi, máy nghe nhạc, không nói đến đắt đỏ, mặt hàng này còn cần có phiếu, mà đối với máy nghe nhạc, chỉ có những người được xuất ngoại mới có được hạn ngạch này, có thể nói là rất hiếm.”
Một người bán những sản phẩm làm từ trúc vừa hút thuốc vừa nói với Khương Chi.
“Đắt lắm sao? Bao nhiêu tiền?”
Khương Chi tỏ vẻ tò mò.
Người bán hàng rong bị biểu cảm tò mò của Khương Chi chọc cười: “Cô gái, cô đến huyện Thấm mua đồ sao? Vậy cô nghe ngóng mấy loại hàng hóa lớn thế này cũng vô dụng, vì cho dù có tiền có phiếu cũng không mua được. Có rất nhiều người đã đặt hàng cung tiêu xã từ trước, vừa ra cái nào là bán liền cái đó, không đến lượt cô đâu.”
Khương Chi cười nói: “Tôi cũng chỉ hỏi thăm thôi, trở về thôn cũng có cơ sở mà thổi phồng chứ.”
Người bán hàng rong cười ha ha, nói: “Đây cũng không phải bí mật gì cả. chúng ta lấy ví dụ như tủ lạnh đi, loại một cửa thì bảy trăm đồng, loại hai cửa thì một ngàn ba trăm đồng, còn ti vi trắng đen thì bốn trăm, có màu sắc thì không cần nói, không có một ngàn thì không mua được đâu.”
Khương Chi im lặng tính toán sổ sách trong đầu mình, cô thuận miệng nói: “Vậy máy nghe nhạc thì sao?”
Người bán hàng rong nghe cô hỏi thì liếc mắt: “Cái đó cần có hạn ngạch, cô hỏi cái này thì có tác dụng gì? Một chiếc như thế ít nhất cũng phải hai ngàn đồng”.
Ý cười trên mặt Khương Chi càng sâu hơn: “Đúng rồi chú, người có tiền trong huyện chúng ta thường ở đâu ạ?”
Người bán hàng nghi ngờ nhìn Khương Chi, ông ấy cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều thắc mắc kỳ lạ như vậy.
Chẳng qua ông ấy vẫn trả lời: “Khu Đào Viên của huyện Thấm, đó là một khu dân cư nhỏ chỉ mới nổi lên trong hai năm nay thôi, trong đó rất tốt, nghe nói đều là nhà của bí thư, cán bộ, những hộ vạn tệ, cô cũng đừng tùy tiện chạy về phía đó, cẩn thận kẻo gây ra chuyện”.
Khương Chi như suy nghĩ ra gì đó, cô khẽ gật đầu rồi chào người bán hàng rong này.
Người bán hàng rong nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Chi rất lâu, ông ấy lầu bầu một câu: “Cô gái này thật kỳ lạ!”
Khương Chi đứng ở ven đường, rất nhanh sau đó cô đã bắt được taxi, người tài xế vừa nghe cô nói muốn đến khu Đào Viên thì thái độ nói chuyện cũng nhiệt tình hơn.
“Cô đến nơi đó tìm người thân à? Người thân của cô làm gì? Làm quan sao?”
Khương Chi không muốn nói chuyện, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế lái xe thấy mình bị phớt lờ, dần dần cũng không lên tiếng nữa.
Xe chạy khoảng hai mươi phút thì đã đến khu Đào Viên.