Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 107




Khương Chi mừng rỡ, vội vàng bước lên trước xếp hàng, các hàng khách ở phía sau cô cũng bắt đầu chuyển động theo, một hàng người rất dài, xếp hàng chờ đợi lên xe.

Nhân viên của bến xe cầm loa phát thanh nói: “Mọi người xếp hàng theo số thứ tự trên vé, lên xe theo thứ tự!”

Khương Chi nhìn xuống số ghế trên vé của mình, số 22.

Cô lên xe, tìm đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Người rất đông, tất cả đều chen về phía cửa xe, một đám đông rất lộn xộn, mãi đến khi có một nữ nhân viên soát vé ló đầu ra, gào lên: “Trên xe đầy người rồi, mấy người chờ chuyến tiếp theo đi!”

Một trận kêu rên, than thở vang lên bên ngoài xe.

Một lát sau, xe chạy.

Trong xe có tất cả ba mươi chỗ ngồi, những người lên sau không có ghế phải đứng ở đường đi, người này giẫm đạp, va chạm trúng người kia, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng khó chịu, bực tức không nhịn được từ trong đám đông.

Ngồi xe từ trấn Đại Danh đến huyện Thấm mất hai giờ.

Lúc Khương Chi xuống xe, sắc mặt cô trắng bệch, một cảm giác buồn nôn cứ cuồn cuộn trong lồng ngực.

Đường xá ở thời này còn gập ghềnh, ổ gà đầy đường, ngồi trên xe giống như đang ngồi xe guồng, cơ thể lắc lư, lảo đảo không ngừng, vì trên xe quá nhiều người nên hô hấp cũng không được thông thuận.

Cô nghỉ ngơi một lát rồi lập tức ra khỏi bến xe.

Tất nhiên huyện Thấm phồn hoa hơn trấn Đại Danh rất nhiều, trước cổng bến xe cũng có hai ba chiếc taxi đỗ ở đó.

Ở thời đại này, hầu hết các xe taxi đều thuộc công ty cho thuê xe, tất cả cũng chỉ có mười mấy chiếc, dân chúng không trả nổi phí taxi nên người đi taxi đều là những đoàn thể của công ty đi công tác.

Khương Chi không quen thuộc với huyện Thấm, hơn nữa cô rất gấp nên đâu còn chú ý đến việc tiết kiệm tiền.

Cô lên một chiếc taxi, nói: “Đồng chí, đến bệnh viện nhân dân huyện Thấm.”

Tài xế lái xe nói tiếng phổ thông vẫn còn xen lẫn tiếng địa phương: “Đến bệnh viện nhân dân huyện Thấm là năm đồng.”

Khương Chi cũng giật mình, vé xe cô đi từ trấn Đại Danh đến huyện Thấm cũng chưa đến năm đồng. Thế nhưng ở thời đại này, taxi chính là “hàng xa xỉ”, lại không có đồng hồ tính tiền nhưng Khương Chi cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô “ừ” một tiếng, xe lập tức lăn bánh.

Trên đường đi, tài xế cũng nói mấy lời.

“Đồng chí đến bệnh viện thăm người sao?

“Bệnh viện này chính là nơi ăn thịt người, chi phí khám bệnh rất cao!”

“Đồng chí muốn đi thăm người thì cũng nên cầm theo ít đồ, hay là tôi chở cô đến cung tiêu xã trước nhé?”

“…”

Thấy Khương Chi không hào hứng thì tài xế cũng không để ý nữa.

Bệnh viện nhân dân huyện Thấm.

Khương Chi trả tiền, xuống xe, rồi chạy một mạch vào bệnh viện.

Có thể nói cơ sở vật chất của bệnh viện nhân dân cấp huyện thành tốt hơn rất nhiều, Khương Chi bước nhanh vào bệnh viện, đến quầy đăng ký hỏi thăm.

“Đồng chí y tá, cô có thể giúp tôi kiểm tra có một bệnh nhân bị phỏng mới chuyển viện từ trấn Đại Danh đến đây vào rạng sáng hôm nay không? Đó là một đứa bé bốn tuổi, phụ huynh tên Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn. Làm phiền cô cho tôi biết họ đang ở đâu, có làm phẫu thuật không?”

Khương Chi thở hổn hển, đầu ngón tay run rẩy đã nói rõ trong lòng cô vô cùng sốt ruột.

Y tá lên tiếng hỏi mà đầu cũng chư từng ngẩng lên: “Cô là gì của bệnh nhân?”

Khương Chi giật mình, nói: “Tôi là em họ của Vương Ngọc Mẫn.”

Cô muốn nói mình là mẹ của đứa nhỏ nhưng nếu nói như vậy thì phải giải thích rất nhiều, mà cô thì không có thời gian.

Y tá ra vẻ đã hiểu, nói: “Cô nhận được điện thoại mang tiền đến sao? Mau chóng đóng tiền chữa trị trước đi! Nếu tiếp tục trì hoãn nữa cũng không phải cách, đứa nhỏ bị phỏng trên diện rộng, cần được xử lý khử trùng, nếu không sẽ dễ dàng phát sinh những bệnh khác, ai sẽ gánh trách nhiệm này?”