Cô ngẫm nghĩ một lát rồi mua một ít bánh kẹo từ thường thành.
Khương Chi đi đến lầu số 4, tòa nhà số 3 của xưởng dệt trước. Phía trước tòa nhà có không ít các cụ già đang nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng họ lại nhìn về phía đống cát cách đó không xa, mấy đứa bé đều tụ tập ở đống cát đó chơi nhà chòi.
Khương Chi kéo cái giỏ đứng cách đó không xa, nghe các cụ già nói chuyện phiếm, câu được câu không.
Câu chuyện của họ hầu hết đều nói về lương thực, công việc của con cái mình, tiền lương, buổi tối nấu món gì. Khương Chi cau mày đứng nghe một hồi, cô muốn bước lên tâm sự với họ, để xem có thể chen lời vào không.
Lúc này, bỗng có một cái tên thốt ra từ câu chuyện của họ.
“Này, bà có nghe nói gì không? Nhà Ngọc Mẫn làm ở nhà máy sản xuất thịt ấy, trong đêm hôm qua, đứa bé trai nhà họ đã nhập viện rồi.”
“Nhập viện à? Vì sao? Đứa bé trai kia chẳng phải…”
Khương Chi vừa nghe thấy hai chữ “Ngọc Mẫn” thì giật mình. Gia đình đầu tiên Phó Đông Thăng điều tra được chính là đôi vợ chồng làm công nhân ở nhà máy chế biến thịt, người chồng tên Trương Thuận, người vợ tên Vương Ngọc Mẫn. Mà Ngọc Mẫn trong miệng mấy cụ già ở đây có lẽ chính là người trên tài liệu kia.
Đứa bé trai nhập viện sao?
Trong lồng n.g.ự.c Khương Chi “thịch” một tiếng, lúc này cô cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức bước lên cười nói: “Thím, cháu nghe các thím nói chuyện nhà máy chế biến thịt, cháu đến đây tìm người thân, Ngọc Mẫn mà các thím nói chính là chị họ của cháu. Đứa trẻ nhà chị ấy làm sao vậy ạ?”
Dứt lời, Khương Chi móc kẹo và bánh trong túi mình ra đưa cho từng người một, dáng vẻ như muốn tìm hiểu tin tức.
Mấy bà cụ nhận được kẹo thì trong lòng vô cùng vui thích, lập tức nói: “Cháu là em họ của Ngọc Mẫn à? Cháu đến không đúng lúc rồi, Ngọc Mẫn đang ở bệnh viện, tối hôm qua đứa bé trai nhà cô ấy bị phỏng nước sôi, nghe nói phỏng rất nghiêm trọng.”
Đồng tử của Khương Chi co lại, cô hỏi lại: “Bị phỏng nước sôi sao?”
Một bà cụ mặc áo màu xám tro vừa chen vào đứng cạnh Khương Chi vừa nói: “Đúng vậy! Tôi còn nhìn thấy đây này. Toàn bộ trên mặt đứa trẻ đó nổi đầy mụn nước to thế này, nhìn vô cùng đáng sợ, lúc đó đứa nhỏ cũng không có phản ứng gì.”
Bà cụ này vừa nói vừa dùng tay miêu tả mụn nước to thế nào, trên mặt tỏ vẻ đầy thương hại.
Bên cạnh có người lên tiếng: “Thật sao? Đứa bé trai nhà Ngọc Mẫn trắng trẻo, tuấn tú, sao lại làm mặt bị phỏng như thế? Ôi, cho dù có chữa trị được thì sau này cũng xem như bị hủy dung rồi.”
Hốc mắt Khương Chi run rẩy, dường như cô đã không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cô chợt nhớ đến tình tiết lúc tìm được Trụ Tử trong nguyên tác.
Đúng là gương mặt của cậu bé đã bị hủy, trong sách không nó rõ đầu đuôi chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng bởi vì chuyện này mà Trụ Tử rất ít nói, suốt này im lặng ngồi trong phòng, trở thành một người u ám nhất, không có cảm giác tồn tại nhất trong nguyên tác.
Khương Chi dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân, khẽ nói: “Thím, có phải đứa nhỏ đã nhập viện ở bện viện của thị trấn không ạ?”
Bà cụ gật đầu, thở dài nói: “Cháu đi thăm đi! Nói không chừng còn có thể giúp đỡ được gì đó. Trong nhà Ngọc Mẫn nhiều trẻ nhỏ, xảy ra chuyện này, mấy đứa bé khác cũng không biết xử lý thế nào. Ôi! Cũng đều đáng thương cả.”
Khương Chi cắn mạnh vào môi mình, quay người chạy đi.
Bà cụ nhìn thấy bóng lưng vội vàng bỏ đi của cô thì cảm thản nói: “Đó là cô gái tốt.”
“Đi cũng không giúp được gì, đứa nhỏ bị phỏng, lột mất một lớp da rồi, bệnh viện thị trấn của chúng ta thì có tác dụng gì chứ? Nhưng nếu đưa đến bệnh viện trên huyện chữa trị lại tốn không ít tiền, nhà Ngọc Mẫn nhiều con cái, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”
“Bà nói xem, vất vả mua một đứa con trai về, làm thế nào lại xảy ra việc này chứ?”
“Ôi, đều là số mệnh. Số mệnh cả!”
…”
Khương Chi chạy rất nhanh, cô cảm nhận được gió lạnh gào thét xẹt qua hai gò má mình nhưng đầu óc cô trống rỗng.
Trụ Tử. Sao cậu bé có thể theo gót như trong nguyên tác sớm như vậy?