Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 104




Lúc này, sau lưng Khương Chi bỗng vang lên một giọng nói nhỏ bé: “Dì… Dì Chi Tử, là dì sao?”

Khương Chi giật mình, cô không ngờ đứa nhỏ phía sau lưng cô lại nhớ được nguyên chủ, nhưng đáng tiếc cô cũng không nhận ra cậu bé.

Trương Uy không kiên nhẫn được nữa, ông ta đẩy Trương Hiểu Đông một cái: “Quay về!”

Đột nhiên Trương Hiểu Đông khóc thành tiếng: “Dì Chi Tử, dì có thể nói mẹ cháu mau đến đón cháu không? Cháu không muốn ở trong thành nữa, trong thành không tốt như mẹ cháu nói, cháu không muốn ở trong thành nữa”.

Khương Chi cảm thấy lòng mình vô cùng chua xót. Thì ra trong lòng đứa bé bị bán đi đều khổ sở như vậy, tuyệt vọng như vậy.

“Mày nói cái gì đó? Có tin ông đây đánh mày không?”

Trương Uy trợn trừng mắt, vung tay sắp rơi xuống đầu Trương Hiểu Đông.

Phó Đông Thăng không nhìn được nữa, ông ấy nắm chặt cánh tay Trương Uy, lạnh lùng quát lên: “Anh làm gì vậy?”

Trương Uy thoát khỏi tay Phó Đông Thăng, kéo Trương Hiểu Đông trở về phòng, sau đó quay đầu nói với hai người họ: “Đi nhanh lên đi! Mau rời khỏi nhà tôi!”

Gương mặt Khương Chi sa sầm trong phút chốc, cô lại lấy một gói Hoa Tử ra đưa cho Trương Uy, thản nhiên nói: “Đứa nhỏ này là người thôn Khương Gia chúng tôi, nếu nó đã trở thành con của ông, cho dù không phải con ruột thì ông vẫn nên đối xử ân cần, tử tế với nó. Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu*, ông làm việc bên cạnh lãnh đạo thì càng phải cẩn thận từ lời ăn tiếng nói đến hành động mình làm.”

*Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu: Tôn kính cha mẹ, người bề trên của chính mình rồi mở rộng thành lòng tôn kính cha mẹ, người bề trên của kẻ khác, yêu thương con cái của chính mình thành lòng yêu thương con cái của người khác

“Hi vọng ông có thể hiểu được ý tôi.”

Dứt lời, Khương Chi và Phó Đông Thăng đã rời khỏi căn hộ của Trương Uy, rồi đi bộ không ngừng, nhanh chóng rời khỏi khu nhà tập thể.

Khương Chi đi rất nhanh, rất nhanh, cô chỉ sợ bản thân mình không kìm được mà quay đầu lại.

Trên thế giới này, những đứa trẻ bị lừa gạt, bị bán đi rất nhiều, bản thân cô là ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không thể giúp được nhiều người như vậy.

Khương Chi đứng trước khu nhà tập thể, cô không quay đầu lại nhưng đôi môi đã trắng bệch.

Đột nhiên trên người cô có một áp lực cực lớn, cô cũng không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào, làm sao để cải thiện hoàn cảnh bi thảm thế này? Cô cảm thấy rất bất lực, làm một người trọng sinh đứng nhìn theo góc độ của thượng đế nhưng cô vẫn bất lực như thế.

Phó Đông Thăng nhìn thấy tình trạng của Khương Chi thì ông ấy thở dài một hơi, vỗ lên vai cô.

“Có đôi khi, có một số việc, không phải chúng ta muốn thế nào thì nó sẽ thế đó, đây chính là thực tế. Thế nhưng cô có thể cố gắng để thay đổi chính mình, chỉ khi chính cô có sức mạnh mới có thể thay đổi được một góc của hiện thực. Cô cảm thấy đúng không?”

Ông ấy cũng cảm thấy đứa nhỏ kia đáng thương nhưng ông ấy có thể làm được gì?

Khương Chi gật đầu. Cô hiểu.

Phó Đông Thăng nhìn đồng hồ đeo tay: “Đã một giờ rồi, tiếp theo chúng ta đi đến nhà nào?”

“Tiếp theo biên tập Phó cũng không cần giúp tôi nữa, tự tôi đi là được rồi.”

Dứt lời, Khương Chi đã vội vàng rời đi.

Phó Đông Thăng lắc đầu, ông ấy cũng không đuổi theo cô, mà quay trở về nhà xuất bản.



Khương Chi nhìn tài liệu trên tay mình. Còn lại hai nhà, một nhà làm việc ở nhà máy chế biến thịt, một nhà làm công nhân xưởng dệt.

Công xưởng hai nhà này đều cùng một khu, việc tìm kiếm cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Lúc Khương Chi tìm đến nơi, cô không đi thẳng vào công xưởng mà đến khu nhà ở dành cho công nhân viên của công xưởng. Vào giờ này, hầu hết người lớn đã vào xưởng làm việc nhưng trẻ con thì không, nói không chừng khi cô đến khu nhà ở cũng có thể gặp được.

Nhân số của hai công xưởng cộng lại cũng khoảng ba bốn trăm người, hết dãy nhà này đến dãy nhà khác liên tiếp nhau, Khương Chi vuốt thái dương đau nhức của mình. Cô cúi xuống xem lại tài liệu rồi tìm theo địa chỉ ghi trên đó.