Khương Chi mượn ga giường che giấu, cô mua một gói t.h.u.ố.c lá Hoa Tử từ thương thành.
Sản phẩm từ thương thành của hệ thống đều là sản phẩm tốt nhất, mà hộp t.h.u.ố.c lá cũng không vượt ngoài tiêu chuẩn quy định, còn được đóng gói ngay lập tức.
Ở bất kỳ thời đại nào, t.h.u.ố.c lá cũng là hàng hóa đắt tiền, mà Hoa tử chính là nhãn hiệu t.h.u.ố.c lá cao cấp nhất.
Cô bước lên hai bước, nhét gói t.h.u.ố.c lá vào tay Trương Uy, lễ độ nói: “Tôi chỉ muốn gặp đứa bé thôi, nếu đó thật sự là con trai tôi, lúc đó chúng ta mới từ từ nói chuyện, nhất định tôi sẽ không để ông chịu thiệt thòi”.
Khương Chi cảm thấy rất buồn cười, cô không có cách nào báo công an được, đến cuối cùng vẫn phải dùng hình thức mua bán để đón đứa nhỏ trở về.
Những người mua trẻ con có thể làm ra hành động như vậy cũng nói rõ họ cho rằng trẻ con là “hàng hóa” có thể mua bán, đối với loại người này, chỉ có thể tăng giá, nếu cái giá cả cô đưa ra vượt qua sự mong muốn trong lòng họ thì “hàng hóa” kia sẽ thuộc về cô.
Tuy rất đáng buồn nhưng đây cũng chính là hiện thực.
Trương Uy cúi đầu nhìn hộp t.h.u.ố.c lá trong tay mình, sắc mặt hơi bất ngờ: “Cô thế mà có thể cho tôi t.h.u.ố.c lá được cung cấp đặc biệt sao?”
Ông ta làm việc bên cạnh lãnh đạo trấn nên đã từng nhìn thấy loại t.h.u.ố.c lá này.
Cho dù là lãnh đạo, cũng chỉ vào những lúc tiếp đón khách nước ngoài mới mở ra hút mấy điếu, bình thường cũng chỉ rút Hồng Tháp Sơn* ra hút, còn t.h.u.ố.c lá Hoa Tử thì được cất giấu như bảo bối.
*Hồng Tháp Sơn: Một loại t.h.u.ố.c lá bình dân của Trung Quốc.
Cả Phó Đông Thăng cũng ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi.
Vào những năm 80, t.h.u.ố.c lá là hàng hóa đặc biệt, mà t.h.u.ố.c lá nhãn hiệu Hoa Tử được chỉ định chỉ dùng để chiêu đãi khách nước ngoài, quy định đóng gói trong hộp thiếc là năm mươi điếu và hai mươi điếu trong hộp giấy.
Đáng tiếc t.h.u.ố.c lá Hoa Tử là hàng hóa được sản xuất giới hạn, trên thị trường cũng khó mua được chúng, dần dần Hoa Tử trở thành t.h.u.ố.c lá được cung cấp đặc biệt.
Khương Chi cũng không biết rõ những điều này, chẳng qua việc này cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ, trong vô thức cô đã dùng loại tốt nhất.
Khương Chi chỉ biết tiền tài khiến lòng người rung động.
Quả nhiên, lúc này ngón tay của Trương Tuy đang vuốt ve bao thuốc lá, gương mặt vốn đen xì cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Ông ta nói: “Tôi chưa từng gặp cô, cũng không phải đổi lấy đứa bé từ tay cô.”
Khương Chi mấp máy môi, kiên trì nói: “Có thể để tôi gặp đứa bé một lần không?”
Cô biết Trương Uy không nói dối nhưng chưa thấy đứa nhỏ, cô quyết không thể qua loa, nhất định phải cẩn thận.
Trương Uy nhìn Khương Chi một lát, cuối cùng cũng không từ chối, nói: “Cô chờ đi, tôi lái xe đưa cô đi gặp một lần.”
…
Xe chạy trên đường, Khương Chi và Phó Đông Thăng ngồi ở phía sau.
Trương Uy nói: “Đứa nhỏ bốn tuổi, hơi nhát gan, bình thường cũng không thích nói chuyện, gần đây mới khỏe hơn được chút ít, vì vậy mấy người đến nhà tôi cũng đừng làm ầm ĩ, tránh quấy rầy đứa nhỏ, biết không?”
Tuy ông ta nói mấy lời như vậy nhưng vẻ mặt lại rất thờ ơ, chung quy lại thì vẫn không phải là con ruột của mình, tình cảm cũng bình thường mà thôi.
Một đường không nói chuyện.