Nghe đến đây, đôi mắt của Khương Chi hơi lóe sáng.
Cô siết chặt tài liệu trong tay mình, ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Cảm ơn ông nhiều lắm, biên tập Phó”.
Phó Đông Thăng khoát tay, ân cần nói: “Vậy bây giờ cô chuẩn bị thế nào để đến tìm người? Cô có cần tôi giúp một tay không?”
Khương Chi ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu. Biên tập Phó đã giúp cô không ít việc rồi, cô không muốn nợ ân tình người ta mãi, trên đời này, nợ ân tình là nợ khó trả nhất, mà cô cũng chưa đến bước đường cùng.
Phó Đông Thăng thấy vậy cũng không nói thêm lời nào.
Lúc này ông ấy khẩn thiết rút một xấp giấy từ trong ngăn kéo của mình ra. Khương Chi vừa nhìn đã biết đây là đạo văn (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) của mình.
“Đồng chí Tiểu Khương, (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) này thật sự là do cô viết sao?”
Ánh mắt Phó Đông Thăng nhìn chằm chằm vào cô, chỉ chờ đợi một cái gật đầu khẳng định.
Ngày hôm đó, sau khi đưa tài liệu biên dịch kia và trở về, ông ấy thuận tay cầm bảo thảo này lên đọc thử nhưng càng đọc càng thấy rất khó tin, trong này chỉ có vẻn vẹn mấy ngàn chữ nhưng ông ấy đọc đến nhập tâm, tình tiết trong này rất lôi cuốn người ta, đến mức buổi tối ông ấy cũng không thể ngủ ngon.
Chương một của tiểu thuyết chỉ đến tình tiết Quách Khiếu Thiên c.h.ế.t trận, Dương Thiết Tâm ngã xuống sườn núi, Phó Đông Thăng thật sự rất muốn biết kết cục thế nào sẽ đến với con trai của hai nhân vật này.
Đường đường là một chủ biên nhưng bây giờ ông ấy lại bị một chương của tiểu thuyết làm cho say mê đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, hôm qua ông ấy còn tranh thủ thời gian chạy đến thư viện chờ đợi, chỉ chờ đồng chí Tiểu Khương đến, ông ấy sẽ nhẹ nhàng ký hợp đồng sản xuất quyển tiểu thuyết này.
Thế nhưng hôm qua ông ấy không chờ được Khương Chi, hôm nay cũng xem như ông ấy đã đợi được rồi.
Khương Chi nghe Phó Đông Thăng hỏi, cô không trả lời câu hỏi của ông ấy mà hỏi ngược lại: “Biên tập Phó muốn mua quyển tiểu thuyết này sao?”
Phó Đông Thăng vội vã gật đầu, nói: “Nội dung truyện của cô rất mới lạ, nhất định sẽ bán rất chạy. Tôi nhớ trước đó cô nói muốn phát hành tiểu thuyết này bằng cách đăng nhiều kỳ, vậy cô muốn ký hợp đồng với nhà xuất bản của chúng tôi bằng cách nào?”
Khương Chi nhìn ông ấy, thảo nào Phó Đông Thăng có thể lên làm chủ biên, đúng là rất có tầm nhìn.
Cô không dám khẳng định (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) này sẽ nổi tiếng như (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) ở đời trước của cô, quyển tiểu thuyết bán chạy đến mức khiến người ta phải đổ xô ra đường nhưng tối thiểu cô vẫn có thể giúp nhà xuất bản kiếm lời đầy bồn đầy bát cũng không thành vấn đề.
Khương Chi híp mát, ở đuôi mắt lóe lên tia sáng sắc bén, lộ vẻ khôn khéo: “Không phải ký bán tác phẩm mà là hợp tác.”
Tuy cô mặc áo vá nhưng khí thế của lời nói lúc này của cô lại có thể đè ép Phó Đông Thăng không nói nên lời.
Một hồi lâu sau, Phó Đông Thăng mới chậm chạp trả lời: “Hợp tác bằng cách nào?”
Khương Chi bình tĩnh nói: “Phát hành bằng cách đăng nhiều kỳ, lợi nhuận chia năm năm, bao gồm hàng loạt lợi nhuận từ những lần xuất bản sau này.”
Nghe thấy lời này, Phó Đông Thăng cau mày, ông ấy tỏ ra khó xử nói: “Năm năm là hơi nhiều, nhà xuất bản chúng tôi phải gánh chịu phần in ấn, tuyên truyền, bán ra, nếu chỉ được lấy một nửa lợi nhuận như vậy là quá ít.”
Khương Chi khẽ cười: “Tôi rất có lòng tin, cho dù chỉ nhận một nửa lợi nhuận nhưng nhà sản xuất các ông cũng rất lời.”
Phó Đông Thăng đã tự mình đọc qua nhiều bản thảo, đúng là trong lòng ông ấy cũng rất công nhận bản thảo này, ông ấy rất có lòng tin vào tầm nhìn của mình.
Chia năm năm.