Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 67




Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói: "Nếu mẹ chồng của ngươi không thoải mái, chẳng lẽ ngươi không dùng tiền của ngươi?"

Chu Hiểu Mai ngây người ra một lúc.

"Vốn dĩ ban đầu ngươi gả cho người thành phố là muốn trèo cao, ít nhất trong mắt những cô gái trong thành phố đều nghĩ như vậy. Nếu trèo cao vậy ngươi phải mang ơn đội nghĩa, phải hầu hạ cha mẹ chồng thật tốt, đối xử với em trai em gái của chồng tử tế. Nếu không ngươi sẽ bị nói là người không có gia giáo, không hiểu chuyện. Cô em chồng hiểu ý ta chứ?"

Chu Hiểu Mai cắn răng nói: "Bọn họ dám!"

"Ngốc" Lâm Thanh Hòa điềm đạm nói: "Khi đó ngươi đã gả cho người ta rồi, ngươi có thể khởi kiện sao? Hiện tại tuy rằng cũng có ly hôn, nhưng ngươi có chịu nổi việc ly hôn không?"

Chu Hiểu Mai nói: "Ta đây trở về cùng hắn nói chuyện, nhân lúc còn sớm mà kết thúc!"

"Đi trở về rồi nói sau, tự ngươi suy nghĩ kĩ lại. Ta đây chỉ giúp ngươi phân tích một chút. Ở hay đi là do ngươi quyết định. Nhưng theo ý ta, cô nhỏ ngươi là người xứng đáng gặp người tốt hơn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta xuất thân như này, nơi nào có thể tốt hơn" Chu Hiểu Mai than khóc nhẹ.

"Xuất thân của ngươi làm sao, làm nông, dòng dõi tốt nhất bây giờ, đi ra ngoài ai dám động vào ngươi?" Lâm Thanh Hòa cười nói: "Hơn nữa ngươi muốn dáng đẹp có dáng đẹp, muốn công việc có công việc. Bây giờ ngươi đang ở độ tuổi đẹp nhất, ngươi cần gì phải chịu thiệt chính mình, gả vào cái gia đình như vậy?"

Chu Hiểu Mai được cô an ủi một phen, thần sắc khôi phục lên không ít.

"Nói cho ta nghe một chút đi, tiểu tử kia theo đuổi ngươi như thế nào" Lâm Thanh Hòa rót ly nước ấm uống, nói nhiều như vậy thật sự có hơi khát nước.

"Hắn tặng ta một cái kẹp" Chu Hiểu Mai nói.

"Sau đó đâu?" Lâm Thanh Hòa gật đầu, ý bảo cô ấy nói tiếp.

Chu Hiểu Mai nhìn cô nói: "Không còn gì nữa"

Lâm Thanh Hòa liền nhìn cô ấy: "Hắn chỉ tặng mỗi cái kẹp cho ngươi liền xác định mối quan hệ? Sau đó liền cùng hắn kết hôn?"

Giọng điệu rõ ràng khiếp sợ.

Vẻ mặt Chu Hiểu Mai thấy nhiều không trách: "Tặng ta cái kẹp thì liền như vậy thôi"

"Trời ơi" Lâm Thanh Hòa thật không thể tưởng tượng nổi.

Chu Hiểu Mai vốn không cảm thấy có gì lạ, nhưng nhìn bộ dáng kinh ngạc của tứ tẩu như vậy, cũng có chút nhận ra vấn đề: "Hắn cũng không có dẫn ta đi xem phim!"

Lâm Thanh Hòa cười lạnh: "Quen nhau như vậy chỉ tặng ngươi một cái kẹp tóc một, hai đồng. Sau đó liền tưởng có thể cưới ngươi về, tiền lương của ngươi cao như vậy, cưới về liền làm trâu làm ngựa hầu hạ cho hắn và cả gia đình hắn. Dự định này của hắn cũng thật khôn ngoan!"

Sau đó nói: "Ngươi không cần suy xét, trên cơ bản thì ngươi có thể đá hắn rồi, còn giữ lại cùng ăn tết sao?"

Mặc dù thời đại này nghèo nàn, mộc mạc đơn giản, nhưng như này thì đơn giản quá mức đi!

Đều là công nhân, chỉ tặng mỗi cái kẹp? Đúng là nói giỡn mà, cứ như vậy liền cưới được vợ, cưới vào nhà rồi thì nào có một cuộc sống tốt chứ?

"Lúc ấy tứ tẩu gả cho tứ ca, dường như cũng đâu có thân cận" Chu Hiểu Mai nói.

"Các ngươi còn có thể so sánh với ta sao? Ta hiện tại còn có nhà riêng để ở, ngươi gả qua đó thì sẽ có sao?" Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi phải sống chung với gia đình hắn, đến lúc đó cả ngày ồn ào nhốn nháo. Được rồi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, nếu ngươi muốn gả qua đó thì cứ gả. Đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi là được. Hôm nay ta nói những này với ngươi, cũng không làm thất vọng cảm tình của hai ta nhiều năm như vậy. Tương lai là của ngươi, ngươi xem mà làm".

Chu Hiểu Mai trước khi đi còn nói: "Chuyện này ngươi đừng nói với mẹ ta nha".

"Ta nói làm gì, nhanh trở về đi, xem ngươi không có tiền đồ này ta đúng là đau lòng" Lâm Thanh Hòa xua tay nói.

Chu Hiểu Mai nhịn không được nói: "Tứ tẩu ngươi sao lại là loại người như thế chứ!"

"Ta loại nào?" Lâm Thanh Hòa hừ lạnh nói: "Muốn nói về sinh hoạt thì ta đã làm rất tốt rồi, không phải ta tự khen với ngươi, ở cái nhà này ta nói một không ai dám nói hai. Nếu ngươi muốn tốt thì ngươi phải học hỏi một chút. Giống như ngươi hiện tại, nếu đổi lại là ta thì không biết đối tượng của ngươi đã bị ta đá đến nơi nào. Tặng mỗi cái kẹp liền tưởng rằng cưới được vợ, trừ khi ngươi là củ cải trắng!"

Chu Hiểu Mai cũng biết là tứ tẩu muốn tốt cho cô. Nhưng hiện tại được nghỉ, chờ đi làm lại sẽ nói rõ ràng với hắn sau.

Bị tứ tẩu của cô nói như vậy, cô cũng cảm thấy hắn nhàm chán.

Lâm Thanh Hòa vẫn không nhịn xuống được, nói với Chu Thanh Bách việc này: "Thật là, chưa thấy qua người nào như vậy. Tặng mỗi cái kẹp liền có thể cưới vợ về hầu hạ cho nhà hắn, cái kẹp kia của hắn làm bằng vàng sao".

Chu Thanh Bách không quan tâm những việc này. Nhưng hiển nhiên vợ hắn đối với Chu Hiểu Mai rất tốt, nếu không sao có thể giúp Chu Hiểu Mai hiểu rõ vấn đề như vậy?

"Nói đến cùng cũng là do cái tên nam nhân kia. Hắn nghĩ rằng mình là người thành phố thì giỏi giang hãnh diện lắm. Nếu không sao hắn dám như vậy với Chu Hiểu Mai? Người thành phố người thành phố, đúng là dễ nghe. Cả gia đình đều ở trong một căn nhà nhỏ, xì hơi một cái đều ngửi được, kiêu ngạo cái gì?" Lâm Thanh Hòa tiếp tục phun nước bọt, nói.

"Thực sự không rộng rãi bằng nông thôn" Chu Thanh Bách phụ họa một câu.

Thực tế ở nông thôn cũng tương tự, không dễ dàng gì xây một căn nhà. Phải tích góp tiền hơn nửa đời người, như thế mới có thể xây một căn nhà khác.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hắn lắm, chủ yếu phối hợp với vợ đang càu nhàu của hắn.

"Không chỉ không sống được, ăn cũng không phải không giống nhau sao. Cái gì cũng cần phiếu, chợ đen thì giá càng đắt, còn không bằng ta ở nông thôn" Lâm Thanh Hòa nói.

Nói với Chu Thanh Bách một hồi, lúc này mới kết thúc, cũng vừa vặn gói há cảo xong.

"Năm nay không quay về?" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Không về, về sau cũng sẽ không quay về. Ngoại trừ tam đệ, thì những người còn lại ta đều đoạn tuyệt quan hệ rồi" Lâm Thanh Hòa đặc biệt vô tình, nói.

Vốn dĩ cô không phải là nguyên chủ. Nhìn nhà họ Lâm như thế, cô không phải người thích ngược thì lui tới với bọn họ làm gì, làm cho bọn họ đều cách xa cô một chút.

Chu Thanh Bách cũng biết tính tình của cô, có lẽ là nói nói cười cười, qua một thời gian thì sẽ hết giận thôi.

Nhưng Lâm Thanh Hòa hiển nhiên không phải hết giận thì sẽ giải quyết được vấn đề. Cô thật sự không muốn có quan hệ với những người vong ân bội nghĩa nhà họ Lâm kia, làm gì có chuyện sẽ tự mình quay lại đó.

Còn việc người khác chỉ chỉ trỏ trỏ lại càng không quan tâm. Dù sao trong nhà có Chu Thanh Bách, yêu ma quỷ quái gì quát cũng không đứng dậy, huống hồ chi cô là nữ nhân, tùy hứng một chút thì có như thế nào.

Vào đêm giao thừa, giờ ăn tối, Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách liền mang Chu Khải, Chu Toàn và bé út Chu Bách đến nhà Chu lão gia.

Lâm Thanh Hòa kêu Chu Thanh Bách bưng hai cái ngạnh đồ ăn lại đây, một cái là thịt heo viên, một cái là há cảo.

Hai món này đều ăn rất ngon, mang hai ngạnh đồ ăn này lại đây khiến cho cơm tất niên nhà Chu gia tăng lên không ít màu sắc.

Những người lớn còn nhịn không được hướng lên bàn nhìn, đừng nói gì là bọn nhỏ.

"Tứ tẩu, đây đều là người làm à? Tay nghề của ngươi tốt lên khi nào vậy?" Thời điểm ăn cơm, Chu Hiểu Mai ăn thịt viên, miệng đầy khen ngợi, nói.

"Không phải mình ta làm, tứ ca của ngươi giúp một tay" Lâm Thanh Hòa nói, sau đó nói với cha mẹ Chu: "Cha, mẹ, các ngươi cũng nếm thử đi, hương vị không tồi đâu"

Cha mẹ Chu cũng nói rất ngon, nhìn hiện giờ cả gia đình đều đoàn viên. Hai vợ chồng già hiển nhiên có tâm trạng cực tốt. Đặc biệt bây giờ Lâm Thanh Hòa, đứa con dâu "không hiểu chuyện nhất" này, đã có xu hướng thay đổi tốt hơn.