Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 119: Tiểu Tô Thành




Con trai của Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai gọi là Tô Thành.

Tiểu Tô Thành thừa hưởng hết nét đẹp của cha và mẹ nó, dung mạo rất khả ái.

Biết đây là con của cô và chú nhỏ nên Chu Khải, Chu Toàn, Chu Bách đều sang nhà Chu gia thăm đứa bé.

Lâm Thanh Hòa cũng có nói với mẹ Chu, nếu có việc gì gấp, có thể ôm đứa bé qua đây, cô sẽ trông giúp.

Sau đó Lâm Thanh Hòa đến nói chuyện với tam tẩu.

"Bên kia hôm nay có chuyện gì vậy, chả có một chút động tĩnh gì cả" Lâm Thanh Hòa hất cằm hướng về phía nhà nhị tẩu.

Nét mặt tam tẩu mang theo hai phần trào phúng: "Ngày hôm qua sau khi cô nhỏ và chú nhỏ đi về, nhà bên kia chỉ cây dâu mắng cây hòe không ít. Cả nhà huyên náo, cha của Ngũ Ni nhịn không được, thế là cãi nhau với cô ta. Sáng nay thu thập đồ đạc chạy về nhà mẹ đẻ rồi"

"Lại trở về nhà Trần gia nữa à, hèn gì" Vẻ mặt Lâm Thanh Hòa chợt hiểu ra.

"Cứ như thể nhà Chu gia đối xử tệ bạc với cô ta lắm ấy" Tam tẩu khinh bỉ, nói.

"Còn không phải cô ta cảm thấy nhà họ Chu khi dễ một mình cô ta sao, không đi theo giữ cô ta lại thì chính là khi dễ cô ta rồi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Người nào quen biết cô ta!" Tam tẩu nói.

Lâm Thanh Hòa nói: "Không nói cô ta nữa. Tháng này trở đi không cần tiết kiệm vài thứ kia, để có sữa cho hai đứa bé thật không dễ dàng, muốn ăn cái gì thì cứ ăn"

"Ta biết" Tam tẩu nghĩ đến mấy thứ được đem đến ngày hôm qua cũng bất chợt mỉm cười.

Đối với chuyện giúp đỡ đứa bé bú sữa, tam tẩu hoàn toàn không có ý kiến gì. Ban đêm cũng không cần ngủ với cô, đứa bé sẽ ngủ cùng với bà ngoại. Tỉnh dậy đói bụng thì bà ngoại ôm tới đây, ban đêm cô cũng không phải dậy cho con gái bú, cho nên không có vấn đề gì.

Mấy anh em Chu Khải rất thích tiểu Tô Thành, thỉnh thoảng rảnh rỗi ghé qua.

Ngay cả Chu Bách, mỗi khi có đồ ăn gì ngon đều sẽ hỏi một câu, em trai có thể ăn được không?

Hôm nay ở nhà ăn bánh đậu đỏ, Chu Bách lại hỏi: "Em trai có thể ăn được không?"

"Vẫn chưa" Chu Thanh Bách nói.

"Khi nào có thể ăn?" Chu Bách hỏi.

Chu Thanh Bách không biết, hắn không có chứng kiến sự trưởng thành của ba đứa con trai, không trả lời được vấn đề này, nhìn về phía vợ hắn.

Trên thực tế Lâm Thanh Hòa cũng không biết rõ vấn đề này lắm. Khi cô xuyên đến, ba đứa nhỏ đã hơn một tuổi, cô nói: "Khoảng một tuổi có thể ăn được rồi"

"Mẹ, vì sao chúng ta không có em trai?" Chu Bách tiếp tục đặt câu hỏi cho mẹ nó.

Lâm Thanh Hòa nói: "Ai nói chúng ta không có. Không phải ngươi là em trai của anh cả và anh hai của ngươi sao. Anh cả ngươi không phải có anh hai và ngươi là em trai à?"

"Nhưng ta muốn có em trai" Chu Bách nói, nhìn mẹ nó: "Muốn mẹ sinh em trai cho ta"

Đừng tưởng rằng hắn còn nhỏ, coi như hắn còn nhỏ thì cũng có thể phân biệt rõ ràng, hắn với anh cả và anh hai đều do cha mẹ hắn sinh ra cho nên mới ngủ chung. Không phải cha mẹ sinh ra thì sẽ không ngủ chung với nhau.

Lâm Thanh Hòa muốn đánh người, Chu Thanh Bách muốn con gái cũng thôi đi, tiểu tử này cũng muốn em trai là sao.

"Bây giờ ngươi là em út trong nhà. Ta sẽ sinh em trai, em gái cho ngươi. Vậy thì ngươi không phải là em út nữa rồi. Có gì ăn ngon ngươi cũng phải chia cho em trai và em gái một miếng, ngươi can tâm tình nguyện ư?" Lâm Thanh Hòa nói.

Vẻ mặt Chu Bách có chút do dự.

"Mẹ, người sinh đi! Ta nhường một phần cho em gái. Nhưng ngươi nhất định phải sinh em gái, ta đã có hai em trai rồi, không cần nữa" Chu Khải nói.

"Ta cũng muốn có em gái" Chu Toàn gật đầu.

"Mẹ, người sinh đi! Ta sẽ nhường cho em trai, em gái ăn, em trai và em gái ta đều không có, ta đều muốn, người đều sinh cho ta đi!" Chu Bách nghĩ thông suốt.

Lâm Thanh Hòa nhìn Chu Thanh Bách, liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông này.

Thế nhưng..

Cô không sinh được, đã kết ga-rô rồi thì làm sao sinh được chứ!

"Hầu hạ các ngươi còn chưa đủ, còn phải sinh thêm để ta hầu hạ, bỏ ý định này đi cho ta. Hơn nữa, em gái và em trai của tam thẩm cũng là em gái và em trai của các ngươi, đều giống nhau thôi" Lâm Thanh Hòa xua tay.

Sau đó không tiếp tục nói chuyện cùng bọn nhỏ. Câu chuyện về đứa bé dừng ở đây. Nói thêm gì nữa thì cô không biết trả lời như thế nào với đám tiểu tử thối ngày càng lanh mồm lanh miệng này đây.

Lâm Thanh Hòa về phòng dọn dẹp.

Ngày hôm nay trời nắng đẹp, phải đem hết chăn mềm ra phơi.

Chu Thanh Bách bước vào.

"Ngươi vào vừa đúng lúc, mau giúp ta đem hai cái chăn lớn đem ra phơi một chút" Lâm Thanh Hòa thấy hắn vào liền phân phó cho hắn.

Hai cái chăn này là chăn của cô mang từ thời hiện đại đến. Một chiếc nặng bảy cân, hơn nữa còn là size đặc biệt lớn. Ba người đàn ông như Chu Thanh Bách cũng đắp vừa.

"Không giống nhau" Chu Thanh Bách bất thình lình nói một câu như thế.

Lâm Thanh Hòa lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, ngây người ra một lúc mới phản ứng được, hắn là đang đáp lại những lời cô nói với bọn đại oa.

"Sinh một đứa em cùng cha cùng mẹ, bọn họ sẽ càng thích hơn" Chu Thanh Bách nhìn vợ hắn, nói.

Lâm Thanh Hòa nở nụ cười ngọt ngào với hắn: "Ta biết, ta cũng không phải không muốn sinh, đây chẳng phải là do duyên phận chưa tới hay sao?"

Chu Thanh Bách gật đầu, trong lòng quyết định cố gắng gấp bội.

Không thể không nói, Chu Thanh Bách thật sự ghen tị với ba người anh, đều có con trai và con gái. Tuy nhà hắn đông con trai nhất, nhưng một đứa con gái cũng chẳng có.

Nếu như sinh một đứa con gái giống như vợ hắn, vậy chắc chắn sẽ rất đẹp.

Lâm Thanh Hòa ho khan, nói sang chuyện khác: "Năm nay ta cho cha mẹ một cái chăn mới! Ta thấy chiếc chăn của cha mẹ cũng đã cũ rồi, dùng làm lót đệm thì được"

"Ngươi cứ xem mà làm" Chu Thanh Bách nói.

Hắn không can thiệp nhiều vào chuyện này, vợ hắn làm sao thì cứ làm vậy.

Lâm Thanh Hòa gật đầu: "Chờ thêm trận chia bông. Ngươi và bọn đại oa không cần may đồ nữa, đồ năm ngoái còn mặc tốt. Ta đan thêm cho các ngươi mỗi người một chiếc áo len mặc ở trong, đến lúc đó không thấy lạnh nữa"

Chu Thanh Bách luôn rõ ràng về khả năng chăm sóc người khác của cô cho đến bây giờ. Vợ hắn chăm sóc rất tốt, duy nhất chỉ có chuyện sinh con gái, hắn có chút bất lực.

Hắn cũng không biết vì sao cho tới tận bây giờ mà vợ hắn còn chưa mang thai.

"Mùa đông năm nay ta dẫn ngươi đi bệnh viện khám" Chu Thanh Bách nói.

"Được" Lâm Thanh Hòa nghĩ, đến lúc đó phải thẳng thắn với hắn. Thế nhưng giấy không gói được lửa, sớm muộn gì hắn cũng biết thôi. Nguyên nhân cũng vì người đàn ông này thật sự rất muốn có con gái.

Thế nhưng cô lại không có cách nào để sinh được, thẳng thắn là đường tắt duy nhất.

Bây giờ Chu Thanh Bách không rảnh rỗi vì vụ thu hoạch mùa thu đã bắt đầu rồi.

Khi Chu Thanh Bách bắt đầu hòa cùng mọi người để thu hoạch vụ thu, Lâm Thanh Hòa liền bắt đầu làm tương ớt của cô.

Nhưng khiến cô cảm thấy cay không chịu được.

Ai bảo người đàn ông của mình thích ăn cay, cô coi như hi sinh lớn một chút vậy, cũng phải làm cho hắn ăn chứ.