Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 112: Phá sản




"Được" Mẹ Chu cười đồng ý.

Khó trách Hiểu Mai thân thiết với tứ tẩu, tứ tẩu đối với nó rất tốt.

Nếu không.. với tính tình của vợ lão tứ, làm gì có chuyện hỏi han, huống hồ chi là trông giúp một đứa bé.

Mẹ Chu không ở lại lâu, nói xong liền đi về.

"Mẹ, khi nào ngươi mua cho ta quả bóng đá vậy?" Chu Khải ăn bánh xốp, hỏi.

"Chờ một thời gian nữa đã!" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách không nói gì, chuyện trong nhà hắn chưa bao giờ hỏi nhiều, đều giao cho vợ hắn quản. Ở nhà, vợ hắn là trời, là đất là cả thiên hạ, ngay cả hắn cũng nghe theo vợ hắn.

Cuộc sống cứ thế trôi qua. Thấm thoắt đã qua ba tháng, bắt đầu bước vào thời tiết tháng tư.

Trong một năm, ngoại trừ mùa đông có thể nhàn nhã ở nhà ra thì những thời điểm khác đều rất bận rộn.

Chu Thanh Bách cũng không rảnh rỗi gì, nhưng mà vội vàng thì vẫn hoàn vội vàng. Thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ đi bắt một ít lươn và cá trạch mang về, Lâm Thanh Hòa nấu cho hắn ăn.

Cá trạch hầm đậu phụ, thịt lươn kho tàu cùng những món ăn khác. Món nào cũng thơm ngon, bổ dưỡng hết.

Còn chuyện hứa với Chu Khải mua cho hắn quả bóng đá, tất nhiên Lâm Thanh Hòa đã mua cho hắn khi mà cô đi thành phố bán thịt heo.

Chu Khải về nhà thấy hai anh em Chu Toàn và Chu Bách đang đá bóng, mừng rỡ hét lên một tiếng, để cặp sách xuống rồi ôm lấy quả bóng mang đi chơi.

Mấy đứa trẻ trong thôn không khỏi ghen tị. Sau đó nhao nhao đi qua đòi tham gia cùng.

Chu Khải không phản đối, chơi chung thì chơi chung thôi.

Đương nhiên, hắn chỉ cho bọn anh em tốt của hắn chơi chung. Còn những người không có giao tình thì đợi đi, không có phần đâu.

Mua về một quả bóng đá mới như vậy, khiến cho mấy tiểu tử loai choai nhìn phát thèm, hâm mộ cực kì.

Mẹ Chu Khải thật không hổ là người mẹ tốt nhất trong thôn. Tất cả các loại thức ăn ngon đều biến tấu đủ cách thức cho bọn đại oa ăn. Bây giờ thậm chí quả bóng đá trân quý như thế cũng mua luôn.

Còn có người mẹ nào tốt hơn để so sánh sao?

Bọn nhỏ trong thôn nghĩ như vậy, nhưng những người lớn đều lắc đầu ngán ngẩm.

Vợ của Thanh Bách thật không hổ là đệ nhất phá sản trong thôn. Đá bóng có gì vui, có gì tốt mà lại tiêu tốn nhiều tiền vào đấy. Mấy thứ như quả bóng đá này đều dành cho mấy đứa trẻ trong thành phố chơi. Ở nông thôn thì mua cho bọn trẻ chơi để làm cái gì?

Điều này thật sự là quá không biết cách sống rồi.

Theo lời của những người từng thấy nó trong trung tâm thương mại, một quả bóng đá phải tốn hơn hai mươi đồng tiền.

Khá lắm. Làm ruộng quanh năm suốt tháng không thấy trời đất, cuối cùng kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chu Thanh Bách nuôi cả gia đình đã không dễ dàng gì, trong nhà còn có một người vợ không biết lo liệu như thế kia, thật đúng là một xu còn chẳng dư nổi nữa là..

Vương Linh nghe người trong thôn xì xào bàn tán, liền hỏi nhị tẩu: "Không phải ngươi nói cô ta không có tiền sao? Không có tiền mà còn có thể mua quả bóng đá về cho con trai cô ta chơi à. Một quả bóng đó không ít hơn hai mươi đồng đâu!"

"Người nào mà không biết cô ta đến chết vẫn thích sĩ diện. Khẳng định là không muốn người ngoài biết cô ta không có tiền, nên mới làm vậy để qua mắt mọi người đây mà" Nhị tẩu không muốn tin rằng Lâm Thanh Hòa vẫn còn tiền, đành nói như vậy.

Thế nhưng Vương Linh không tin: "Khoảng thời gian trước, không phải nhà đó còn ăn bánh xốp sao? Nghe đâu bánh thơm vô cùng. Không chừng tứ thúc của ngươi xuất ngũ mang rất nhiều tiền trở về đấy. Nếu không.. cô ta sao dám tiêu pha như thế?"

"Không có khả năng, cô ta về nhà mẹ đẻ vay tiền là ta nghe được từ người khác, không sai được đâu" Nhị tẩu nói.

"Vậy thì đã khẳng định được gì. Chắc chắn là bởi vì tứ thúc của ngươi mang tiền về, cô ta không muốn đem cho nhà mẹ đẻ nữa, cho nên mới cố ý đi qua nhà mẹ đẻ để kiếm chuyện, rồi cắt đứa quan hệ thôi" Vương Linh hừ hừ, nói.

Dĩ nhiên Vương Lĩnh đã nói trúng, nhưng nhị tẩu lại cười nhạt: "Trước đây cô ta nặng nhà mẹ đẻ nhất, còn có thể cố tình gây chuyện ư. Ta nhớ trước đây, có lần tứ thúc gửi một chiếc áo khoác quân đội hoàn toàn mới trở về, cô ta đều không suy nghĩ mà lấy đem cho nhà mẹ đẻ"

Nói đến đây, nhị tẩu vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.

Năm đó trời rất lạnh, nhà cô thiếu chăn bông. Muốn đến mượn để đắp nhưng Lâm Thanh Hòa một chút ý tứ cũng không có, trực tiếp cự tuyệt.

Sau đó liền mang đến cho nhà mẹ đẻ của cô ta. Vì chuyện này mà mẹ chồng của cô lải nhải rất lâu. Nhưng Lâm Thanh Hòa bất hiếu, căn bản không hề quan tâm đến.

Vương Linh trước đó cũng chỉ nói càn, nghe vậy bĩu môi không nói gì.

"Ta thật sự cảm thông với ngươi. Đều là gả cho nhà lão Chu gia, nhưng mà ngươi nhìn xem, bụng của ngươi lớn thế rồi vẫn phải xuống đất kiếm công điểm. Còn cô ta chuyện gì cũng chả cần làm" Vương Linh nói.

Nhị tẩu nghe những lời này liền tức ói máu, nói: "Ta không có cách nào tốt số giống như cô ta"

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao lâu vậy mà cô ta còn chưa có thai. Con út của cô ta chắc năm nay đã hai tuổi rồi nhỉ?" Vương Linh nói.

"Không biết" Nhị tẩu không có hứng thú với chuyện này. Trong lòng cô còn ước gì Lâm Thanh Hòa không sinh con nữa cơ. Người phụ nữ này bản mệnh quá tốt, gả cho một người đàn ông tốt như tứ thúc cũng thôi đi. Ai ngờ đến cả mang thai cũng liên tiếp hạ sinh ba đứa con trai.

"Ngươi nói xem, cô ta có phải sẽ không sinh được con nữa không?" Vương Linh nói.

Nhị tẩu xua tay: "Con trai đều đã sinh ba đứa rồi, ngươi nói cô ta có sinh được nữa con không?"

Vương Linh nghẹn lời. Nói đến chuyện sinh nhi tử, trong thôn không có mấy ai so sánh được với Lâm Thanh Hòa, cũng chỉ lác đác được vài nhà, hạ sinh liên tiếp ba đứa con trai.

"Nhanh cắt đi! Làm xong việc còn về nghỉ ngơi, trời càng ngày càng nóng rồi" Nhị tẩu nói.

Cô và Vương Linh đang cắt cỏ heo.

Vương Linh không nói gì, chăm chú cắt cỏ heo.

Mà người được bàn tán nãy giờ về chuyện quả bóng, Lâm Thanh Hòa, cũng đang cắt cỏ heo. Cắt cỏ heo xong lại qua đào một ít rau dại dùng làm rau trộn ăn vào buổi trưa.

Buổi trưa ăn hỗn hợp bột đậu trộn bánh màn thầu, cùng với rau dại xào thịt và một quả trứng luộc là được.

Tuy là thức ăn nhà cô được cho là đệ nhất trong thôn. Nhưng hầu hết Lâm Thanh Hòa đều cho thêm một ít lương thực phụ vào lương thực chính.

Hỗn hợp bột đậu bánh màn thầu, bánh màn thầu bột ngô, những thứ này trong nhà ăn rất thường xuyên.

Ngoài ra còn có những loại rau dại, trái cây và rau trồng ở sau nhà đều ăn thường xuyên.

Răng của mấy đứa nhỏ rất chắc khỏe, cô làm gì thì ăn nấy, không kén ăn. Đương nhiên là do cô không phải ra ngoài đi làm. Nếu không.. cô cũng không có tâm trạng làm thức ăn ngon, tùy tiện nấu được món gì thì ăn thôi.

Buổi trưa ăn hỗn hợp bột đậu bánh màn thầu cùng với trứng luộc, còn có rau dại xào thịt.

Chu Thanh Bách nói về việc ngày mai đi mua phân bón.

Những chuyện này được đội giao cho hắn làm.

"Vậy trưa mai có về ăn cơm không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Không đâu" Ngày mai, chạng vạng tối Chu Thanh Bách mới trở về.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Hòa làm xong điểm tâm liền đi lấy phiếu lương thực và tiền: "Ở bên ngoài nhớ ăn cái gì đó ngon ngon một chút, không cần tiết kiệm chút tiền này"

"Được" Chu Thanh Bách cười cười, rồi đi ra cửa.

Lâm Thanh Hòa ở trong nhà đọc sách, đọc thuộc lòng vài bài thơ.

Cô vốn tưởng rằng Chu Thanh Bách chỉ đơn thuần đi mua thuốc trừ sâu. Nhưng Chu Thanh Bách mua xong không có đi thẳng về nhà, hắn còn đi đến cục công an một chuyến để tìm chiến hữu cũ của hắn.