Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 109: Bánh Xuân




Ba mẹ con đem những thứ này về nhà cũng mới hơn mười giờ.

"Mẹ, ta đói bụng rồi" Chu Bách ôm chân của mẹ hắn, nói.

"Chu Toàn, đi ngâm nước mạch nha cho em trai ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta cũng muốn uống" Chu Toàn nói.

"Vậy ngươi đi ngâm hai chén" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Thế là Chu Toàn đi ngâm nước mạch nha, Chu Bách vui vẻ đi theo sau anh trai hắn.

Còn Lâm Thanh Hòa bắt đầu nấu thức ăn cho heo.

Lúc này, hai con heo ở sau nhà được nuôi từ mùa đông năm ngoái vừa lúc đói bụng.

Nấu thức ăn cho heo xong, Lâm Thanh Hòa liền múc cho heo. Tất nhiên, cô cũng múc một ít cho mấy chú gà. Trong chuồng gà có thêm hai chú gà con mới được sinh ra. Nhưng chúng dành cho Chu Thanh Bách để bồi bổ thân thể. Nếu không ăn gì ngon để bổ sung dinh dưỡng trong vụ thu hoạch mùa hè, thì quả thật sẽ không chống chịu được.

Sau khi cho heo và gà ăn xong, lúc này Lâm Thanh Hòa mớ nhanh chóng bắt đầu nhào mì. Cô dự định buổi trưa sẽ làm bánh xuân.

Mùa Xuân này rất thích hợp làm bánh xuân ăn.

Cô liền rửa sơ nồi, sau đó ra sau nhà cắt một bó rau hẹ. Chuẩn bị sẵn khoai tây cắt sợi và hành lá cắt nhỏ.

Lại lấy từ trong túi không gian ra ít thịt lợn, bằm nhỏ rồi xào chín. Trứng cũng được chiên rồi vớt ra đĩa. Các nguyên liệu được chuẩn bị xong, thì mì đã sẵn sàng.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu nhào bột lần nữa.

Đợi cho thành viên có mặt đầy đủ ở nhà rồi cô mới làm. Chu Khải vừa vặn đi học về.

"Mẹ, ngươi mua cho hai bọn hắn cầu thủy tinh và quyển sách nhỏ. Còn mua cho ta cái gì?" Chu Khải để cặp xuống, đi tới, nói.

"Mua cho ngươi đồ dùng học tập, để ở gần đầu giường của ngươi, ngươi chưa nhìn thấy à?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ, ngươi không mua thứ gì khác cho ta nữa sao?" Đương nhiên là Chu Khải thấy được, nhưng không phải là thứ hắn mong muốn.

"Cái khác? Thật ra ta muốn mua cho ngươi, nhưng không mang đủ tiền" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ, ngươi đừng có dỗ ta" Chu Khải không tin.

"Vậy ngươi cứ cho rằng ta đang dỗ ngươi đi" Lâm Thanh Hòa xua tay, nói.

"Mẹ" Chu Khải bắt đầu bất mãn.

Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười: "Có muốn đá bóng không?"

"Đá bóng?" Chu Khải tròn mắt.

"Đúng vậy, nhưng mà nó không rẻ. Một quả bóng đá hơn hai mươi mấy đồng lận" Lâm Thanh Hòa nói.

Ở thời điểm này, một quả bóng đá có giá hơn hai mươi đồng, thật sự rất đắt.

Lâm Thanh Hòa nhìn thấy được ở trung tâm thương mại. Đúng là tân tiến, không phải như trước đây.

Về chuyện không mang đủ tiền thì không có khả năng như vật. Tiền và phiếu cô đều để ở trong túi không gian, chỉ là muốn trêu Chu Khải mà thôi.

"Hơn hai mươi đồng tiền ư?" Mặc dù Chu Khải vô cùng thích thú, nhưng lập tức áp chế xuống. Hơn hai mươi đồng tiền quả thật là rất nhiều.

"Ngươi và Chu Toàn tiết kiệm được tổng cộng bao nhiêu tiền rồi? Đem ra đây để xem ta có góp thêm vào đủ hay không" Lâm Thanh Hòa nói.

"Chúng ta vừa mới tiết kiệm được kha khá thôi" Chu Khải nói.

"Kha khá cũng là tiền rồi" Lâm Thanh Hòa cười cười: "Ngươi có thể hỏi Chu Toàn về quả bóng đá kia, hắn cũng nhìn thấy"

Chu Khải đến hỏi Chu Toàn, Chu Toàn nói: "Muốn cái kia làm gì, quả bóng đó dùng để đá. Anh cả, ngươi đến đây đọc sách với ta là được rồi. Nó khá hay đấy"

"Ta muốn nó" Chu Khải nói.

"Vậy ngươi đi quấn lấy mẹ, để cho mẹ mua nó cho ngươi" Chu Toàn không ngẩng đầu lên, nói.

"Mẹ gọi ta tới lấy tiền" Chu Khải liền nói: "Ngươi đem tiền ra đi"

Tiền bọn họ bán vỏ kem đánh răng là do Chu Toàn giữ. Kem đánh răng nhà hắn dùng rất nhanh hết. Bởi vì sáng tối đều phải đánh răng, cho nên vỏ kem đánh răng được hai anh em hắn thu thập.

Tạm thời Chu Bách không biết tiền là vật gì, không có dính vào hai người bọn họ.

Vỏ kem đánh răng thật ra có thể đổi ra kẹo và đường. Nhưng hai anh em bọn họ đều không thèm khát gì về nó, ở trong nhà đã có rồi. Bất kể là đường đỏ, đường phèn, đường trắng hay kẹo sữa, thậm chí là kẹo mạch nha, thứ gì cũng có, không phải chịu thiệt.

Cho nên hai anh em đều kiên quyết đổi lấy tiền.

Tiết kiệm được một khoản tiền nho nhỏ.

Tất nhiên, thỉnh thoảng bọn họ có lấy ra để đi mua đồ ăn. Nếu không.. khẳng định bây giờ có rất nhiều.

"Số tiền ít ỏi của chúng ta đã là gì?" Chu Toàn ngây người ra một lúc, nói.

"Ngươi đừng nói nhiều như vậy, nhanh đi lấy đi" Chu Khải nói.

Chu Toàn tới lấy tiền, được chứa ở trong một chiếc hộp, rồi cùng với anh cả Chu Khải đến tìm mẹ.

"Mẹ, ngươi muốn mua bóng đá cho chúng ta sao?" Chu Toàn nói.

"Đúng vậy, vì thế phải dùng tiền của các ngươi góp vào một ít" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

Chu Toàn ôm hộp, thở dài một hơi, sau đó đưa cho cô, nói: "Mẹ cầm đi, nhất định phải mua cho chúng ta loại tốt mang về đấy"

"Được" Lâm Thanh Hòa gật đầu, hứa lần sau sẽ đi mua cho bọn hắn loại tốt.

"Lần sau ta muốn đi cùng ngươi" Chu Khải vội vàng nói.

"Ngươi không đi học sao. Hơn nữa ta không thể đưa ba anh em ngươi đi cùng, không được đâu" Lâm Thanh Hòa cự tuyệt.

Chu Khải nói: "Vậy hai người bọn họ có thể đi"

"Hai người bọn họ còn nhỏ, ngươi là người lớn. Trong nhà trừ cha ngươi ra, thì ngươi chính là người con trai lớn nhất nhà rồi" Lâm Thanh Hòa phóng đại lời nói.

Chu Khải hơi hài lòng, vì vậy không so đo với mẹ hắn nữa: "Mẹ, buổi trưa ăn gì?"

"Bánh xuân" Lâm Thanh Hòa nói: "Đi xem cha ngươi đã về chưa"

Chu Khải ra ngoài xem.

Sau đó liền trở về chung với cha hắn.

"Nước ta múc cho ngươi ở đó, đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm thôi" Lâm Thanh Hòa nói với hắn.

Nhìn thấy giữa lông mày của hắn hiện ra sự mệt mỏi, Lâm Thanh Hòa có hơi không nỡ. Thế nhưng không có cách nào khác cả, cô làm thức ăn ngon thưởng cho hắn, lo liệu việc trong nhà giúp hắn là được rồi. Đây cũng tính là một loại an ủi.

Tay nghề của Lâm Thanh Hòa thì không cần phải nói. Bánh xuân cô đã gói kĩ, rửa tay sạch, trực tiếp cầm ăn là được.

"Mẹ, nước sốt ăn cùng ngon thật" Chu Khải nói.

"Chua chua ngọt ngọt" Chu Toàn cũng gật đầu, nói.

"Ăn ngon" Đây là đánh giá của Chu Bách.

Lâm Thanh Hòa hài lòng. Đây là nước sốt cà chua, cô dùng cà chua ở sau vườn làm ra. Cô làm từ năm ngoái, bỏ ở trong túi không gian của cô sẽ không bị hư. Bây giờ lấy ra ăn rất ngon.

"Ăn không ngon miệng sao?" Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Chu Thanh Bách.

"Ăn ngon" Chu Thanh Bách nhìn cô một cái, hắn không cần xen vào chuyện bếp núc của vợ hắn.

"Năm nay ta sẽ làm cho ngươi một ít tương ớt. Sốt cà chua, chua chua ngọt ngọt, chắc là ngươi ăn không quen. Tương ớt chắc sẽ thích hợp với ngươi hơn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

"Ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi!" Lâm Thanh Hòa nói.

Bây giờ là thời điểm bận bịu cày bừa vụ xuân, quả thật mệt chết người. Cho dù Chu Thanh Bách có thể lực tốt hơn người khác, nhưng làm từ sáng cho tới trưa, muốn nói không mệt thì đúng là lừa người.

Cho nên sau khi ăn xong bánh xuân. Hắn đi nghỉ ngơi trước, dù sao buổi chiều còn phải tiếp tục bận rộn.