Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 106: Đều đi học




Tuy nhiên, dưới sự giáo dục của Lâm Thanh Hòa, Chu Khải sẽ không đánh nhau. Thỉnh thoảng có đánh cô cũng giả vờ như không biết. Con trai mà, khi còn nhỏ nhất định không thể tránh khỏi đôi lúc gây gổ rồi đánh nhau. Nhưng như vậy cũng tốt, có thể giúp rèn luyện sức khỏe và tinh thần.

Không cần phải quá khắt khe.

Hơn nữa, Chu Khải trời sinh tính tình hào sảng, thành tích học tập cũng tốt, rất dễ dàng kết giao bạn bè.

Tam tẩu nói: "Ta cũng muốn cho Lục Ni đi học"

"Học đi" Lâm Thanh Hòa nghe vậy, có chút bất ngờ, nhìn về phía tam tẩu, nói.

Các cô con gái nhà lão Chu gia đều không có đi học. Ba cô con gái của đại tẩu, hai cô con gái của nhị tẩu và Lục Ni nhà tam tẩu chưa từng đi học.

Nhưng mà đó không phải con của cô, cô không thể can thiệp được. Cô có thể quản ba anh em đại oa đã là quá tốt rồi, đương nhiên sẽ không mở miệng.

Không nghĩ tới tam tẩu lại nói với cô những lời này.

"Ngươi cũng nghĩ điều này là tốt sao" Tam tẩu nhìn cô nói.

"Đi học đương nhiên là tốt rồi. Đọc sách người mới thông minh. Hơn nữa sẽ có vô vàn cơ hội trong tương lai. Nếu không.. cả đời chỉ biết làm ruộng làm mướn mà kiếm ăn, đừng nói là thành phố xa xỉ. Không nói đến nhà lão Chu gia, ban đầu nhìn trúng ta có dáng dấp tốt. Mà còn bởi vì nghe nói ta đi học và biết chữ đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

Tam tẩu lại hỏi: "Học kỳ một tháng là bao nhiêu tiền?"

"Không đắt, chỉ có mấy đồng tiền mà thôi. Ngươi và tam bá không đến mức không nuôi nổi Lục Ni đi học đâu! Để cho Lục Ni đi học, về sau cô ấy trưởng thành, nhất định sẽ biết ơn ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Biết ơn thì không cần, miễn là con gái khỏe mạnh, tương lai sáng lạn là được" Tam tẩu cười nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu, tấm lòng người cha người mẹ đều như vậy. Chỉ hy vọng con mình bình an khỏe mạnh. Ngoại trừ cha mẹ Lâm ra.

Tam tẩu quyết định, để cho Lục Ni đi học.

Lục Ni nghe được tin này vô cùng vui vẻ. Lục Ni đã được đi học, còn những cô con gái khác thì không may mắn được như vậy.

Tam tẩu cũng muốn để cho con gái nhị tẩu được đi học, thế nhưng lời này vừa định nói ra, đã bị nhị tẩu vô tình trấn áp ngay: "Đi học làm gì, có ích không? Ngươi xem mấy đứa trong thôn ai cũng đi học, cuối cùng cũng về nông thôn làm ruộng đấy thôi, có đúng không?"

Câu nói đầu tiên đã đủ chặn họng tam tẩu.

Nhị tẩu còn oán trách với nhị ca: "Lão tứ nhà bên kia có tiền, nhà lão tam cũng bắt chước theo. Đây là muốn làm cái gì chứ?"

Nhị ca thành thật nói: "Nhà mình cũng không phải không có tiền, cũng có thể để Tam Ni và Bát Ni đi học mấy năm"

Tuy là đi học thật sự không có tác dụng gì. Nhưng mà đi học cũng rất tốt, chí ít còn biết được chữ.

"Một đứa ta còn không cho đi, ngươi còn muốn cho hai đứa đi. Ngươi nghĩ tiền trong nhà là do gió lớn thổi vào à. Cả thôn có mấy người con gái đi học chứ?" Nhị tẩu nói.

Cuối năm ngoái ra ở riêng, mỗi nhà được chia ít tiền. Thế nhưng tiền này bị nhị tẩu nắm giữ, tuyệt đối sẽ không lấy ra.

Cho con gái đi học ư? Đúng là phí tiền, con trai của cô cũng không nhất định để cho đi học đâu!

Nhị ca không nói gì nữa.

Đại tẩu hỏi riêng tam tẩu, sao đột nhiên lại muốn cho Lục Ni đi học?

"Ta thấy mẹ Chu Khải ở nhà tự đọc sách và tự học. Cảm thấy con gái đọc sách biết chữ tốt biết bao nhiêu" Tam tẩu thành thật nói.

Cô phải thừa nhận, xem vợ tứ thúc viết chữ đẹp như vậy, còn có thể đọc được nhiều sách, cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Cho nên nghe Chu Khải đi học, cô cũng động lòng. Trước kia chưa ra ở riêng thì không nói. Bây giờ ra ở riêng rồi, nhà do cô làm chủ. Vì vậy cô muốn con gái mình được đi học.

"Đi học tốt như vậy à?" Đại tẩu có chút không hiểu, hỏi.

"Ta đây cũng không biết. Nhưng mà đã hỏi mẹ Chu Khải rồi. Mẹ Chu Khải nói, cho đi học thì về sau có thể tìm được một nhà chồng tốt" Tam tẩu cười nói.

Đại tẩu cũng đồng ý với lời này. Con gái lớn của cô không còn quá nhỏ. Nếu lúc làm mai mà nói có đi học, vậy nhất định sẽ được nhà chồng rất coi trọng.

"Vậy ta để Đại Ni và Nhị Ni cùng đi học luôn nhé?" Đại tẩu nói.

"Hỏi mẹ Chu Khải một chút đi!" Tam tẩu không dám chắc chuyện sau này sẽ ra sao, chỉ có thể nói thế.

Đại tẩu cũng biết được Lâm Thanh Hòa có kiến thức bất phàm. Cho nên ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa tới dùng máy may, đã nói với cô ấy về chuyện đó.

Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười: "Để cho Đại Ni và mấy đứa khác đi học thì rất tốt. Nhưng ngươi dự định để cho bọn họ đi học mấy năm?"

"Chỉ cần nhận biết mặt chữ là tốt rồi" Đại tẩu cười nói.

"Vậy thì cứ đi học thôi. Trễ hai ba năm cũng không sao, bình thường cố gắng một chút, ở nhà cũng có thể làm được" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ Chu Khải, ngươi cũng đồng ý à?" Đại tẩu cười nói.

"Ta đồng ý hay không đồng ý không quan trọng. Quan trọng là ở đại tẩu ngươi nghĩ thế nào. Nhưng theo cá nhân ta mà nói, ta ủng hộ việc cho các bé gái đi học, nhận biết mặt chữ. Tiếc là khi đó ta không có điều kiện. Bây giờ đại tẩu ra ở riêng rồi, nhà mình do mình làm chủ mà" Câu nói cuối cùng nói nhỏ giọng một chút, cũng không thể quá phô trương.

Đại tẩu gật đầu, còn không đúng sao?

Trước đây khi cô còn nhỏ, ăn thêm được một miếng đã là hạnh phúc rồi, cơ bản còn chưa nghĩ đến chuyện đi học. Nhưng bây giờ điều kiện tốt lên không ít, dù sao cũng phải đi học biết chữ chứ?

"Đại Ni không còn nhỏ, vào trường học chính là người làm công tác văn hóa. Sau này nhà có điều kiện không tốt sẽ không dám qua hỏi cưới" Lâm Thanh Hòa nói.

Đại tẩu gật đầu.

Sau đó quyết định cho ba cô con gái đi học, nhưng vừa học vừa phải phụ giúp việc. Nhặt heo cỏ gì đó cũng phải nhiều hơn để đổi lấy công điểm!

Nhị Ni và Ngũ Ni vô cùng vui vẻ, Đại Ni có hơi lưỡng lự: "Mẹ, ta ở tuổi này có phải lớn lắm không?"

"Lớn gì mà lớn, mới mười bốn tuổi, đi học hai năm" Đại tẩu nói.

Đi học hai năm, sau đó ở nhà thêm bốn năm năm nữa. Khi đó vừa vặn có thể xuất giá rồi.

Cho nên học kỳ mới bắt đầu, Chu Khải đưa các tỷ tỷ đi đến trường nộp học phí và hồ sơ nhập học. Chu Thanh Bách cũng đi theo.

Bởi vì Chu Khải chăm chỉ ôn chương trình của lớp hai để nhảy lớp. Vì vậy đã nhảy qua được lớp hai, được học đến lớp ba.

Chuyện Chu Khải nhảy lớp gây ra một trận oanh tạc nhỏ. Con lớn của Chu Thanh Bách học giỏi như vậy sao? Còn nhỏ mà đi học, vẫn có thể nhảy lớp, học đến lớp ba.

Vì thế Chu Khải đặc biệt rất tự hào về điều này.

Lâm Thanh Hòa liền cho hắn một gáo nước lạnh: "Ngươi có thể tự hào! Nhưng nếu ngươi không học tốt lớp ba. Bây giờ có bao nhiêu người ghen tị với ngươi thì sau này có bấy nhiêu người cười chê ngươi"

"Ta chắc chắn sẽ học tốt" Chu Khải nói xong, sau đó đi học thuộc bài khóa.

Học thuộc lòng xong đi tìm Lâm Thanh Hòa trả bài. Không thể không nói, tiểu tử này trí nhớ thật tốt. Về cơ bản, một bài khóa mới vừa nhìn, hắn đọc đi đọc lại bốn năm lần, đã có thể nhớ kỹ.

Không hổ danh tương lai là nhân vật phản diện.

Làm xong sách giáo khoa, lại làm vài bài toán. Sau đó liền chạy ra ngoài đi chơi.

Lâm Thanh Hòa không thèm để ý đến hắn. Trước khi ra khỏi cửa còn nhét cho hắn một chiếc bánh màn thầu táo đỏ, cho hắn ăn lót bụng trước.

"Mẹ, khi nào ta được đi học vậy" Chu Toàn ăn bánh màn thầu táo đỏ, thở dài nói.

"Sang năm! Năm nay ngươi học với anh ngươi trước, có gì không hiểu thì hỏi hắn. Sang năm có thể nhảy lên học lớp hai" Lâm Thanh Hòa biết ba người con trai đều không ngốc, vì vậy nghiêm túc nói.

"Tốt quá!" Đôi mắt Chu Toàn sáng lên.