Chuyển ngữ: Skellig
Edit: Bồng Bồng
Bởi vì có thể cùng người nhà quây quần bên nhau, mấy ngày nay tâm trạng của Tô Giản càng tỏ ra khoan khoái dễ chịu. Không chỉ cha mẹ quan tâm rất nhiều tới hắn, ngay đến đứa em trai lúc trước hắn nghĩ có chút quái lạ thì gần đây cũng đối xử với hắn nhiệt tình hẳn lên, chưa nói thỉnh thoảng còn gọi điện thoại cho hắn, mỗi lần hắn về nhà thăm cha mẹ thì nó cũng nhất định chạy về nhà, thậm chí bình thường cũng thỉnh thoảng hẹn nó gặp mặt, hai người từ chuyện cha mẹ bạn bè cho tới thời sự linh tinh, hợp gạ khoái trá không gì sánh được. Tô Giản chỉ cảm thấy hai huynh đệ sẽ tìm về cuộc sống ăn ý tự do tự tại trước kia, quả thực rất sung sướng.
Bởi vì có lý do chính đáng, Tô Giản và Tô Kiệt gặp gỡ cũng không sợ bị An Dĩ Trạch hiểu lầm. Một bên có cha mẹ em trai ruột, một bên có chồng và cục cưng, Tô Giản quả thực nghĩ cuộc đời này đã hoàn hảo không gì sánh được.
Vì vậy đắm chìm trong sự hoàn hảo của mình hắn vẫn chưa để ý đến hắn cầm điện thoại di động cùng Tô Kiệt nói chuyện trời đất, An Dĩ Trạch ở bên cạnh nhìn về phía hắn ánh mắt nặng nề sâu kín, Tô Giản có chiều hướng ghét phải khen đàn ông nhưng nhớ tới mấy ngày gần đây nhiều lần ở trước mặt hắn nhắc tới mặt tốt của Tô Kiệt, An Dĩ Trạch không khỏi bắt đầu mặt ủ mày chau.
Mà ở trong lúc vô tình nghe được câu kia của An Dĩ Nhu khi được về nhà nghỉ lễ tìm Tô Giản nói chuyện trời đất “Trách không được gần đây a Kiệt cũng thường thường theo sát em hỏi tình huống của chị, thì ra tam tẩu bây giờ là tỷ tỷ của hắn a”, sắc mặt của An Dĩ Trạch lại càng thêm sa sầm xuống.
Tô Giản lại hoàn toàn không có chú ý tới vẻ khác thường của An Dĩ Trạch, thấy đã nhiều ngày sau khi An Dĩ Trạch tan việc, phần lớn thời gian là ôm cục cưng trầm mặc không nói, hoặc là ở trong thư phòng yên lặng xử lý việc làm ăn, cũng cảm thấy hắn có lẽ là mệt mỏi. Vì vậy hắn tự mình xuống bếp làm món ăn ngon cho An Dĩ Trạch, bởi vì tự cho rằng mình quả đúng là tri kỷ, Vì vậy hắn lại oai phong lẫm liệt mà tự cho mình một cái like!
Đêm nay, Tô Giản đang nằm ở trên ghế sa lon chơi điện thoại di động, bỗng nhiên điện thoại di động lớn tiếng vang lên.
Nhận điện thoại, không đợi hắn thốt ra tiếng, bên kia giọng nói đầy lo lắng của An Dĩ Nhu đã liền truyền tới: “Tam tẩu, tam ca hiện tại có ở nhà không?”
Tô Giản có hơi sững sờ: “Có… Chị giúp em qua thư phòng gọi anh ấy nha?”
“Dạ.” An Dĩ Nhu hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong giọng nói còn không giấu nổi sự lo lắng, “Vừa nãy em gọi điện thoại cho ảnh nhưng không gọi được! Tam tẩu chị nhanh một chút, em có việc gấp muốn tìm anh ấy!”
“Có thể là điện thoại di động của anh ấy hết pin. Tiểu nhu em đừng sốt ruột, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Tam tẩu, a Kiệt xảy ra chuyện!”
Nét mặt của Tô Giản như bị đông lại, thanh âm cũng theo đó trở nên căng thẳng: “A Kiệt xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm của An Dĩ Nhu có mang theo chút tiếng nức nở: “Xảy ra sạt lở đất! Đã chết rất nhiều người! Em gọi vào điện thoại của a Kiệt, vẫn không gọi được, tam tẩu, em sợ a Kiệt hắn…”
Tô Giản lúc này mới nhớ tới ngày trước Tô Kiệt từng nhắc tới chuyện đến một vùng núi đi tham gia hoạt động xã hội. Nhớ lại một chút địa điểm mà Tô Kiệt đã đề cập qua, Tô Giản lập tức lên mạng tra một cái, quả nhiên, địa phương đó đột nhiên có một trận mưa xối xả, tạo thành sạt lở đất dẫn đến thương vong nhiều người.
Trong lòng Tô Giản cảm thấy nặng trĩu, vội vàng lấy điện thoại bàn gọi một cú điện thoại, biết được Tô Kiệt chưa về nhà, không khỏi trong lòng nặng nề hơn. Cũng may cha mẹ chỉ biết Tô Kiệt đi tham gia hoạt động, mà cũng không biết nơi chốn cụ thể, trong lòng Tô Giản lúc này mới thoáng yên tâm một ít.
Chạy vào thư phòng, Tô Giản trực tiếp đưa điện thoại di động cho An Dĩ Trạch, giọng nói bởi vì biến cố đột nhiên xuất hiện mà không tự giác có chút run rẩy: “Điện thoại của Tiểu nhu.”
An Dĩ Trạch tập trung ánh mắt xem xét hắn, tiếp nhận điện thoại di động, giọng điệu vẫn trầm ổn trước sau như một: “Tiểu nhu?”
Có lẽ là bởi vì kích động, thanh âm của An Dĩ Nhu trong điện thoại rất lớn. Tô Giản nghe An Dĩ Nhu “Oa” một tiếng mà khóc, sau đó đó là kích động khẩn cầu An Dĩ Trạch hỗ trợ tìm máy bay trực thăng cứu hộ, nàng muốn đích thân đi cứu người.
An Dĩ Trạch bình tĩnh nghe hết đầu đuôi, sau đó trầm giọng nói: “Không được.”
Tô Giản ở bên cạnh nghe xong cuộc trò chuyện của hai anh em, đợi An Dĩ Trạch sau khi cúp điện thoại, nỗ lực bình tĩnh nói: “Tiểu nhu quả thực không thể đi, nàng là một cô gái, tuổi lại nhỏ, nhất thời lo lắng xúc động, cũng có thể hiểu được.”
An Dĩ Trạch nhìn hắn chỉ chốc lát, rốt cục nhịn không được giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt tái nhợt dị thường của hắn, chạm vào có cảm giác như miếng thịt nguội, cau mày nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Giản khẽ run lên, đè lại tay hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn, không nhịn được mang theo một vẻ khẩn cầu: “Dĩ Trạch, anh có thể giúp đỡ trên một phương diện nào đó được không? Hay là để em đi…”
“Không được!” An Dĩ Trạch không hề do dự.
Tô Giản bỗng nhiên run một cái, cái gì cũng không giám nói, yên lặng cúi đầu, xoay người đi ra ngoài.
An Dĩ Trạch kéo hắn lại, cố sức xoay thân thể hắn lại, một khắc kia khi nhìn đến Tô Giản đã ửng đỏ vành mắt, trong lòng hắn thấy căng thẳng, nhưng giọng nói lại nỗ lực thả ra sự hiền hòa.
“Trực thăng cứu hộ thì trong nhà có, phi công cũng dễ tìm, chỉ là dù sao còn có sự quản chế không phận và cả những vấn đề khác.” Thấy đôi mắt Tô Giản – trông mong nhìn hắn, giọng nói của hắn ngừng lại một lát, ngón tay mơn trớn ở khóe mắt đối phương, “Anh sẽ nghĩ biện pháp.”
“Dĩ Trạch, cám ơn anh!”
An Dĩ Trạch nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của hắn, cũng không cảm thấy vui mừng chút nào, trái lại trong ánh mắt u ám của hắn lại tăng thêm hai phần.
Tuy rằng bị An Dĩ Trạch mạnh mẽ yêu cầu ngủ ở trên giường, nhưng Tô Giản bởi vì lo lắng cho Tô Kiệt, lại thêm An Dĩ Trạch ở thư phòng xử lý việc này chưa từng trở về phòng, khiến hắn mặc dù ở trong ổ chăn nhưng vẫn cảm thấy khá là lạnh lẽo, Vì vậy suốt cả đêm, hắn hầu như không ngủ, chỉ đến khi hừng đông thì hắn mới mơ mơ màng màng chợp mắt một chút.
Lúc mở mắt ra, đã thấy An Dĩ Trạch đang ngồi ở bên giường.
Bởi vì ngược sáng, hắn cũng không thấy rõ nét mặt An Dĩ Trạch cho lắm, chỉ cảm thấy dáng điệu của An Dĩ Trạch có chút uể oải ngày thường khó mà thấy được.
“Dĩ Trạch…” Tô Giản dụi dụi mắt, đột nhiên tỉnh táo lại, “Đã có tin tức của a Kiệt rồi sao? Em ấy thế nào?”
An Dĩ Trạch nhìn hắn thật sâu: “Đã liên lạc được với nó, nó không có việc gì, rất nhanh thì có thể trở về nhà.”
Tô Giản ngẩn ngơ, sau đó toàn thân thả lỏng mà ngã nằm về phía sau một cái, tứ chi ở trên giường dang ra: “Thật tốt quá, không có việc gì là tốt rồi! Thật tốt a Kiệt không có việc gì, không phải vậy thì em phải làm sao bây giờ…” Trong nhà đã có một đứa con trai lớn vì bị tai nạn giao thông mà rời bỏ cuộc đời, nếu đứa nhỏ lại ra chuyện, cha mẹ khẳng định sẽ không chịu đựng được.
Thay vì hắn vui vẻ hài lòng, thì giờ lại ở trên giường lăn vài cái, sau một khắc, bỗng nhiên hắn lại nhảy dựng lên, tự mình gọi điện thoại cho Tô Kiệt. Trong lúc lo lắng hãi hùng, tính anh cả trong Tô Giản tăng nhiều, ở trong điện thoại đối với Tô Kiệt quan tâm hỏi thăm căn dặn tỉ mỉ đầy đủ hàng vạn hàng nghìn lần, còn đối với Tô Kiệt không những không có phiền chán, trái lại ở trong điện thoại thỉnh thoảng vâng lời dỗ cho hắn thoải mái, giọng nói trầm thấp mà lại dịu dàng.
Đệ đệ biến nguy thành an, nên tâm tình của tô vốn rất tốt, khó có được lúc nào đệ đệ mình lại còn biết điều nghe lời như vậy, Tô Giản càng tự hào gấp bội, cầm điện thoại di động cùng Tô Kiệt hàn huyên thật lâu, trên mặt không tự chủ được mà mang theo ý cười khúc khích.
Mà An Dĩ Trạch ở bên cạnh còn nhìn ra nụ cười trên mặt hắn trong đó còn ẩn chứa sự ngọt ngào, mà trong điện thoại di động của hắn thanh âm của Tô Kiệt cũng nhẹ nhàng đằm thắm quá mức.
Tô Giản lại hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của An Dĩ Trạch, huynh đệ bày tỏ tình yêu xong cúp điện thoại, Tô Giản nằm té sàng bên thoải mái dễ chịu nói: “Cuộc đời thật là tươi đẹp, khụ…”
An Dĩ Trạch lập tức chú ý tới tiếng ho khan của hắn: “Bị cảm sao?”
Tô Giản cười hắc hắc bò lên: “Không có việc gì, ho hai tiếng mà thôi. Hiện tại tâm trạng của em rất sung sướng, lạc quan thoải mái, quả thực tinh thần sảng khoái vui vẻ!”
Nhưng mà rất nhanh Tô Giản lại nhăn mặt.
Ho khan, nhảy mũi, đau đầu, người nóng rần lên… Bệnh trạng cảm mạo nặng khiến khí sắc của Tô Giản mệt mỏi trông thấy, đã hoàn toàn không có tinh thần như lúc trước.
Thấy vậy An Dĩ Trạch cau mày cúi người xuống kiểm tra, Tô Giản vô lực giơ tay lên đẩy hắn: “Đừng tới đây, cẩn thận lây cho anh…” động tác của An Dĩ Trạch ngưng lại một chút, Tô Giản lại không chú ý tới, tiếp tục nói thêm, “Đến lúc đó lây cho cục cưng thì nguy rồi…”
An Dĩ Trạch không có đáp lời, chỉ là cầm tay hắn.
Nhưng trong toàn bộ quá trình sinh bệnh, vẫn là An Dĩ Trạch chăm sóc hắn. Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến con, cho nên ngay đến cục cưng An Dĩ Trạch cũng không có tiếp cận.
Bạn đời tri kỷ như vậy, theo lý thuyết Tô Giản hẳn là hết sức vui mừng, nhưng Tô Giản lại không cảm thấy thoải mái cho lắm, bởi vì hắn bỗng nhiên nhận thấy rằng An Dĩ Trạch có điểm quái lạ.
Rốt cuộc kỳ quái ở đâu, Tô Giản cũng không nói lên được. An Dĩ Trạch đối đãi với hắn quả là không tệ, dường như có chút âm thầm lặng lẽ, nhưng trong ngày thường An Dĩ Trạch cũng không phải người nói nhiều, hiện nay ngược lại cũng cũng tỏ ra có vẻ gì kỳ quặc, nhưng Tô Giản lại vẫn nghĩ là An Dĩ Trạch có chỗ không đúng lắm, nếu như thực sự muốn tìm một từ để hình dung, tựa hồ có thể nói là… Lãnh đạm sao?
Tô Giản nghĩ, tuy rằng mặt An Dĩ Trạch vẫn luôn là nghiêm túc lạnh nhạt, nhưng gần đây thái độ của người này quả thật có chút lãnh đạm. Tô Giản xòe đầu ngón tay tính toán một chút, thật sao, người này mỗi ngày đều hôn cục cưng, nhưng đã nhiều ngày mà chưa có hôn mình! Hắn ngược lại cũng không phải nhất định muốn cùng An Dĩ Trạch anh anh em em dính nhau như sam, nhưng từ trước người hầu như mỗi ngày đều làm mặt lạnh nhưng luôn thân thiết nói chuyện với mình bỗng nhiên không tiếp xúc với mình nữa, quả thật làm cho người hoài nghi a!
Lúc bị An mẫu ép buộc theo bà cùng coi bộ phim dài tập về tình yêu và hôn nhân do một đạo diễn thiếu muối nào đó làm, Tô Giản không khỏi động não suy diễn: Chẳng lẽ, An Dĩ Trạch ở bên ngoài có người?
Vừa khéo An Dĩ Trạch lúc này bỗng nhiên báo cho Tô Giản biết, hắn phải đi ra nước ngoài công tác.
Tô Giản vô cùng kinh ngạc: “Không phải nói lúc trước là Quá Minh Phi đi sao?” Hắn nhớ kỹ lúc đó quý minh tới xem cục cưng, còn đặc biệt nhắc tới việc mua quà từ nước ngoài mang về cho cục cưng.
Sắc mặt của An Dĩ Trạch vẫn không thay đổi: “Kế hoạch có sự thay đổi, anh phải tự mình quá đó.”
“Nga.” Tô Giản giật mình, “Vậy phải đi bao lâu?”
An Dĩ Trạch nhìn hắn một cái: “Nửa tháng.” Dừng một chút, lại giải thích nhất câu, “Là một hạng mục rất lớn.”
“Nửa tháng?” Tô Giản nhớ lại một chút, hắn và An Dĩ Trạch sau khi sống cùng nhau, An Dĩ Trạch rất ít khi đi công tác, lâu nhất cũng không vượt quá năm ngày, không nghĩ tới lúc này đây đã đi mà còn lâu như vậy. Tô Giản cười giỡn nói: “Lâu như vậy, cẩn thận chờ ngươi trở về cục cưng cũng không nhận ra anh.”
An Dĩ Trạch nhìn hắn chăm chú: “Em nhận ra anh là tốt rồi.”
Tô Giản cười xấu xa: “Vậy cũng không dám chắc đâu đó! Nói không chừng chờ anh trở về, em đã có người khác rồi. Em cho anh biết, gần đây em còn vẫn con rất được hoan nghênh, mấy ngày hôm trước đi trung tâm thương mại, lại gặp phải một gã xin số điện thoại của em, còn nói cái gì ‘Tiểu muội muội, chúng ta kết bạn đi’, ha ha ha cái thủ đoạn làm quen này cũng quá cũ rồi, thật nhiều năm trước em đã không còn được thấy!”
Sắc mặt của An Dĩ Trạch nặng nề, bỗng nhiên xoay người đi.
Tô Giản ngượng ngùng ngừng nói, nhìn theo bóng lưng của An Dĩ Trạch, nhéo càm trầm tư: Thậm chí ngay cả nói cũng không muốn cùng ta nhiều lời, chẳng lẽ người này thật sự có tâm trạng gì sao?
Cái sự hoài nghi này ở sau khi An Dĩ Trạch đi công tác, lại càng tăng thêm.
An Dĩ Trạch mặc dù người đang ở nước ngoài, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại về. Nhưng mà điện thoại của An Dĩ Trạch lại không gọi cho Tô Giản, mà là trực tiếp gọi trở về nhà, có nhiều lần, Tô Giản nghe được quản gia ở trong điện thoại cùng An Dĩ Trạch báo cáo tình trạng của cục cưng, nhưng một câu nhắc đến hắn cũng không có.
Quản gia không trả lời, đương nhiên là bởi vì An Dĩ Trạch vẫn chưa hỏi tới.
Ngay từ đầu Tô Giản còn không có đặc biệt để ý, bởi vì dù sao An Dĩ Trạch cũng là đi ra nước ngoài công tác mà không phải là đi ra nước ngoài du ngoạn, bận rộn công việc không có thời gian rỗi cho chuyện khác, xét theo lý đó cũng là có thể tha thứ. Nhưng sau khi quản gia ở trong điện thoại trả lời qua tình hình của cục cưng, trả lời qua tình trạng của An mẫu, thậm chí ngay cả tình trạng của An Dĩ Nhu cũng đề cập tới một lần, Tô Giản bỗng nhiên có chút không vui.
Hắn cũng không giống như rất nhiều cô vợ khác, cho rằng người chồng mỗi ngày cần phải báo cáo mọi hành động bình thường cho mình, nhưng đối với việc An Dĩ Trạch đi công tác chẳng quan tâm sự sống chết của hắn, ngoại trừ lúc trước bọn họ vẫn chưa yêu nhau thì một lần kia là bởi vì kỷ ra, sau đó lại không có việc như vậy nữa, mà sau khi hai người yêu nhau, An Dĩ Trạch nếu là có trở về muộn mấy phút thì sẽ gọi điện thoại cho hắn sợ hắn lo lắng, nhưng loại tình huống giống như bây giờ này, thật đúng là xảy ra lần đầu tiên sau khi hai người yêu nhau.
Tục ngữ có nói thất niên chi dương*, hiện tại hai người cách bảy năm còn xa thì sao, chẳng lẽ lại xảy ra ngay lúc này ư? (thất niên chi dương nguyên gốc là 七年之痒 nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp)
Nói thật, Tô Giản cũng không quá tin về việc An Dĩ Trạch ở bên ngoài có người khác, đó cũng không phải dựa vào trực giác của phụ nữ hay gì gì đó như bao người vợ khác, hắn chỉ là tin tưởng An Dĩ Trạch.
Hắn hiểu rõ An thúc thúc, sẽ không phải là người thích ngoại tình…
Nếu như điều không phải do có người khác, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tô Giản nỗ lực nhớ lại, có đúng hay không lúc trước chính trong lúc vô tình làm cái chuyện gì chọc An Dĩ Trạch mất hứng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không nghĩ ra nguyên do gì. Trong khoảng thời gian này hắn kính yêu cha mẹ, lo lắng cho em trai, nhiệt tình yêu thương chồng, thương yêu con nhỏ, đơn giản là một cái kiểu mẫu hiền thê lương mẫu, mà xét về mặt tính tình thì vẫn là hiền lành chính trực như vậy, thông minh nhạy bén, cần cù dũng cảm, nghiêm túc hoạt bát, hắn hoàn toàn không nghĩ ra được, An thúc thúc có lý do gì mà không thích.
Ghé vào trước nôi của cục cưng, Tô Giản có chút phiền não, than thở: “Cục cưng, con có biết cha con gần đây bị làm sao không vậy? Nếu nói là đến thời kỳ mãn kinh thì dường như còn hơi sớm a!”