Chuyển ngữ: Skellig
Edit: Bồng Bồng
Tô Giản ghé người vào bên chiếc nôi, nhịn một chút, rốt cuộc vẫn là không nhịn được nhéo nhéo mặt bảo bảo.
An mẫu nói trẻ con mới sinh bị niết mặt nhiều không có tốt, nhưng trước mắt em bé da dẻ hồng hào trắng mập giống hệt như hột gạo nếp vậy, thật sự rất khả ái, đặc biệt cái bộ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nung núc thịt trắng nõn non mềm, vì vậy Tô Giản cái người mẹ không đáng tin cậy này tuy rằng biết niết mặt con không tốt, nhưng vẫn là nhịn không được vươn cái tay tội ác ra.
Sờ thật đã a, vừa trơn vừa mịn lại mềm lại xốp! Tô Giản nhịn không được niết một cái, lại niết một cái, lại niết một cái.
Cái miệng nhỏ nhắn của bảo bảo mấp máy chu lên, bắt đầu chậm rãi nghiêng qua một bên…
“Oa –”
Tô Giản hoảng sợ, vội vàng rụt tay về, nghe tiếng bước chân vang lên, ngay lập tức thay đổi tư thế đứng thẳng dậy, nháy mắt đã bày ra bộ mặt mẹ hiền, đối diện với An Dĩ Trạch đã bước nhanh vào đến liền nhíu mày lo lắng nói: “Ôi trời! Cũng không biết làm sao mà cục cưng đột nhiên liền khóc! Dĩ Trạch anh mau đến xem xem!”
An Dĩ Trạch thành thạo ôm lấy bé con từ trong nôi, một bên dỗ dành một bên nói: “Chẳng lẽ là đói bụng?”
Tô Giản nhanh chóng gật đầukhông ngừng: “Ừa! Nhất định là đói bụng! Em đi pha sữa bột cho bé con!”
Bảo bảo đã năm tháng, trẻ con tăng trưởng rất nhanh, mỗi ngày mỗi lớn, Tô Giản nhìn bảo bảo lúc trước nhiều nếp nhăn như tiểu hầu tử nay lớn lên như thổi giống cục bột trắng noãn khiến người gặp liền thích, vẫn là nhịn không được cảm thấy tạo hóa kỳ diệu. Chỉ là hắn sinh con xong lại không có sữa, An mẫu dùng các loại phương thuốc cổ truyền, lại mời chuyên gia giúp thôi thúc tạo sữa, vẫn là không thấy hiệu quả gì. An mẫu rất là buồn bực, Tô Giản lại không khỏi cảm thấy có chút may mắn. Cứ việc hắn nghĩ như vậy khó tránh có lỗi với bảo bảo nhà hắn, nhưng đối với hắn người đã từng là đàn ông về cả thể xác lẫn tinh thần mà nói thì, muốn hắn vén áo lên cho con bú sữa, vẫn là có phần khiến hắn cảm thấy quẫn bách và quỷ dị.
Bảo bảo đến bất ngờ không có ở trong dự tính của Tô Giản, đối với người nhà họ An mà nói lại là một chuyện vui mừng thật lớn, liền đến lúc đặt tên cho bảo bảo, thì thảo luận đã lâu. Vì cho bảo bảo một cái tên thật hay, An phụ đặc biệt đi thăm hỏi ông bạn già tinh thông dịch học đang là giáo sư đại học, An mẫu mời tới thầy bói nghe nói vô cùng linh nghiệm, An Dĩ Nhu lại hừng hực khí thế mà lật xem cả bản [Đường Tống thi từ tuyển tập]. Cứ như thế mà ầm ĩ một trận, khiến buổi tối Tô Giản nằm ở trong lòng An Dĩ Trạch mà không khỏi thở dài: “Chẳng qua chỉ là một cái tên, không cần phải làm như sắp lâm trận vậy chứ?”
An Dĩ Trạch buông ánh mắt nhìn hắn, ánh mắt như mỉm cười, thanh âm hiền hòa: “Vậy còn em? Giản Giản, bảo bảo là con của chúng ta, em lại không nghĩ đến chính mình đặt tên cho con sao?”
Tô Giản nghĩ nghĩ: “Đều nói tên xấu dễ nuôi, hay là liền gọi An Bạch Thái đi!” [Bạch Thái: cải thảo]
An Dĩ Trạch: “…”
Bắt Gặp sắc mặt của An Dĩ Trạch thật sự khó coi, Tô Giản vội vàng cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi, khẳng định là nói đùa nha! Em làm sao có thể gán loại tục danh này cho con của chúng ta!”
An Dĩ Trạch sắc mặt hơi dịu đi một chút.
“Cải thảo rất phổ thông, con gái của chúng ta, ít nhất cũng phải là cà chua a! Ý nghĩa nói đồ tây là mắc nhất nha ha ha ha…” Thấy sắc mặt An Dĩ Trạch không vui, Tô Giản thu hồi nụ cười, “Được rồi được rồi, nghiêm túc mà nói, em cảm thấy, con gái của chúng ta liền gọi là An Nhiên đi!”
“An Nhiên?”
“Ừm, bình an yên vui, một đời sống yên ổn vui tươi.”
“Hảo, liền gọi An Nhiên.”
“Gì? Dễ dàng như vậy liền thông qua sao?”
“Ừ.” An Dĩ Trạch cười ở trên trán hắn hôn một cái, “Chỗ ba mẹ để anh đi nói.”.
Tô Giản pha sữa bột xong, bưng lấy bình sữa trở lại phòng, nhìn đến bé con dựa vào trong lòng An Dĩ Trạch đã là một bộ dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo, không khỏi có chút ghen tị.
Nhưng hắn cũng thật sự không có tư cách đi oán giận, nói cho cùng mặc dù hắn là người sản xuất bảo bảo, nhưng ở trên phương diện nuôi dưỡng bảo bảo, hắn lại thật không biết nhiều. Bảo bảo từ lúc ra đời tới nay, liền vẫn là do chuyên gia chăm sóc trẻ do trong nhà mời đến cùng với sự chăm sóc của An mẫu, ngay đến thời gian An Dĩ Trạch chiếu cố đến bảo bảo đều nhiều hơn so với hắn, mà hắn người có bổn phận làm mẹ này, nhiệm vụ chủ yếu chính là lấy bé con, ách, ra làm đồ chơi…
Kỳ thật ban đầu Tô Giản cũng là rất có hùng tâm tráng chí mà muốn bồi dưỡng thật tốt đời sau của chính mình một chút, dù sao cái gì mà nuôi dưỡng loli, nghe vào tai liền phi thường cảm thấy thật bệnh! Thế nhưng quả thật nuôi dưỡng bé loli phiên bản siêu nhỏ này được vài ngày, hắn mới phát hiện, sự việc hoàn toàn không phải như trong tưởng tượng của hắn, nuôi con thật sự là quá gian nan…
Nhưng mà trái lại, An Dĩ Trạch lại giống như một chút cảm giác khó xử cũng không có. Từ sau khi bảo bảo sinh, thuộc tính nào đó của An tổng tài tựa hồ liền bị kích phát nảy ra, khi đối mặt với người ngoài thì vẫn là kiểu hình cư xử chín chắn hờ hững lạnh nhạt kia, nhưng khi đối mặt với bảo bảo, tính cách lập tức thay đổi quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Tô Giản đã có vài lần nửa đêm đi tiểu, phát hiện An Dĩ Trạch ngồi xổm bên nôi bảo bảo, nhìn bảo bảo ngủ, nét biểu cảm trên mặt hiền hòa vô cùng, khiến trong lòng hắn cảm thấy cái kia một lời khó diễn tả hết…
Vừa thấy bảo bảo mới nãy còn oa oa khóc lớn nằm ở trong lòng An Dĩ Trạch, lại ngoan ngoãn vô cùng, Tô Giản chua xót cảm khái nói: “Người ta đều nói con gái là tình nhân nhỏ của ba đời trước mà, xem ra thật đúng là không sai.”
An Dĩ Trạch cười tiếp nhận bình sữa.
Tô Giản ngồi ở bên cạnh chống mặt xem An Dĩ Trạch cho con bú: “Nếu cứ tính như vậy, kiếp sau, chẳng phải em thành con gái của anh sao?”
Tay mà An Dĩ Trạch đang cho con bú bỗng nhiên run lên.
Tô Giản vẫn còn hào hứng nói: “Kỳ thật em cảm thấy được làm con gái của anh thật ra cũng không tệ, bởi vì vừa nhìn anh đã thấy chính là cái ông bố rất cưng chiều con mình! Phải nói hồi trước em còn thật không nhìn ra được, hóa ra anh lại thích trẻ con như vậy.”
An dĩ trạch lạnh nhạt nói: “Điều không phải.”
Tô giản ngẩn ra: “Hả?”
An dĩ trạch không có nhìn hắn, một bên cho con bú sửa một bên bình tĩnh nói: “Chẳng qua là bởi vì, con bé là con của chúng ta.”
Tô giản đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó im lặng.
“Dĩ trạch?”
“Ừ?”
Tô giản nghiêng người qua, hết sức nhanh chóng mà hôn lên trên mặt của An Dĩ Trạch một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay người lại.
“Trông nom con của chúng ta cho thật tốt, em đi ngủ trước đây.”
“…”.
Tô giản theo thói quen mà gọi một cú điện thoại cho người nhà.
Tấm thẻ sim này là hắn làm riêng, chuyên dùng để gọi điện thoại cho người nhà của mình, đợi đầu dây điện thoại bên kia cha ruột hoặc mẹ ruột bắt máy, hắn nghe được thanh âm của bọn họ xong, liền vội vội vàng vàng mà nói lên một câu “Xin lỗi, gọi lộn số”, sau đó mới yên lòng cúp điện thoại.
Hắn biết cái biện pháp này thật ấu trĩ, nhưng thực tại hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Lúc mới sống lại, bởi vì liên quan đến việc đã gả cho An Dĩ Trạch, hắn không dám lập tức tỏ rõ thân phận chân thật đi nhận người thân, mà sau khi biết được mình với An Dĩ Trạch là hợp đồng hôn nhân, hắn mới lại quyết định chờ một năm trôi qua, sau khi cùng An Dĩ Trạch triệt để kết thúc mối quan hệ này, liền đi tìm người nhà nhận mặt. Chí ít bên người đã không có An Dĩ Trạch, người nhà Tô muội tử lại đang ở nơi khác, phiền phức phải gặp sẽ giảm đi rất nhiều.
Trong giữa khoảng thời gian đó hắn từng len lén gọi điện thoại cho người nhà, mỗi lần nghe được giọng nói của cha mẹ đều vừa khó chịu vừa áy náy. Sau đó chân được chữa khỏi, hắn cũng từng len lén trở lại qua tiểu khu nhà mình, tuy rằng từ trong điện thoại đã nghe qua giọng điệu phụ mẫu bình ổn như xưa, cũng từ trong miệng Tô Kiệt xác nhận cha mẹ rất mạnh khỏe, nhưng chính mắt thấy được phụ mẫu thân thể an khang, tinh thần còn tốt, hắn mới rốt cục tạm yên lòng một chút.
Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng mối quan hệ giữa hắn và an dĩ trạch càng ngày càng phức tạp, tới hôm nay, bọn họ ngay đến con cũng đã có. Phương pháp gạt bỏ An Dĩ Trạch qua một bên trực tiếp nhận mặt cha mẹ lúc trước, xem ra hôm nay tựa hồ không thể thực hiện được. Dù sao với đầu óc của An Dĩ Trạch, chỉ sợ rất nhanh thì có khả năng suy tính ra hắn không phải thật sự là Tô muội tử. Tới hôm nay, kỳ thực cũng không phải hắn lo lắng An Dĩ Trạch nếu biết hắn là sống lại làm rồi thì sẽ trở mặt, thế nhưng, hắn lại không có lòng tin chắc chắn, sau khi An Dĩ Trạch đã biết hắn là người đàn ông rồi thì còn có thể chấp nhận hắn được hay không.
Nếu còn ở lúc trước, An Dĩ Trạch có đáng ghét thế nào hắn cũng không sợ, An Dĩ Trạch và hắn ly hôn hắn càng là cầu còn không được, nhưng hôm nay…
Chắc chắn hắn sẽ không vứt bỏ cha mẹ mình được, nhưng An Dĩ Trạch và cục cưng, hắn cũng… Luyến tiếc.
Tô giản ôm đầu ở trên ghế sa-lon lăn lộn một phen —— lẽ nào sẽ không có biện pháp vẹn toàn đôi bên sao a a a a a!
“Giản giản?” An dĩ trạch tiến đến, thấy tô giản nằm ở trên ghế sa-lon nét mặt u ám trên mặt biểu hiện một loại cảm xúc sống mà không thể yêu, “Làm sao vậy?”
Tô giản ánh mắt phức tạp nhìn hắn: “Dĩ trạch, nếu như, em là nói nếu như, lỡ đâu mai này anh phát hiện ra em cũng không phải hình dạng như anh tưởng tượng, em là muốn nói, thực sự là, kỳ thực em còn có một mặt khác, anh… Có thể chấp nhận không?”
Đuôi lông mày An Dĩ Trạch sụt xuống: “Một mặt khác?”
Tô giản lắp bắp nói: “Ách, tỷ như, không có được nữ tính cho lắm hay gì đó…”
An dĩ trạch lặng lẽ nhìn hắn hai giây, sau đó bình tĩnh nói: “Bộ cái này, em từng có sao?”
Tô giản: “…”.
Đến lúc phải đi đến công ty một chuyến An Dĩ Trạch vừa ra đến trước cửa, trước tiên cúi đầu hôn một cái ở trên mặt cục cưng trong ngực tô giản, kế đó lại tự nhiên mà ở trên mặt Tô Giản hôn một cái, sau đó đi ra khỏi cửa.
An Dĩ Nhu được nghỉ lễ về nhà ở cách đó không xa nâng má cảm khái: “Tam tẩu, đột nhiên em có phần ước ao được như chị.”
Tô giản ôm cục cưng đến bên người nàng ngồi xuống: “Ước ao cái gì?”
An Dĩ Nhu nói: “Có ông xã tốt như tam ca vậy a!”
Tô giản cười rộ lên: “Đây là em thay đổi biện pháp khen ca ca của mình sao?”
An Dĩ Nhu nói: “Thật không là em cố ý muốn khen tam ca, em thực sự là nghĩ, hình như từ sau khi có An Nhiên, tam ca lại càng dịu dàng hiền hòa hơn!”
Tô giản bĩu môi: “Không nhìn ra.”
An Dĩ Nhu đang muốn biện bạch, liền nghe tô giản nói tiếp: “Trước đây anh ấy không phải như vậy sao?”
An Dĩ Nhu: “… Tam tẩu, em đột nhiên rất là ngưỡng mộ chị.”
Tô giản cười: “Có cái gì mà ngưỡng mộ chứ? Sau này em tìm được ông xã nhất định sẽ tốt giống như anh của em!”
Con ngươi của An Dĩ Nhu đảo một vòng, trong nụ cười chậm rãi lộ ra vị ngọt ngào, bỗng nhiên đứng dậy: “Tam tẩu chị giúp em một chuyện!” Nói xong đi vào nhà cầm hai thứ đồ gì đó trở ra.
“Em muốn nói là hai thứ này, muốn đưa cho nam sinh làm quà sinh nhật, là người nào có phước như vậy đây?”
Tô giản nhìn trước mặt đặt một cái bóp hàng hiệu, một cái khăn quàng cổ sợi len, cười tủm tỉm hỏi: “Tặng bạn trai sao?”
An Dĩ Nhu trái lại cũng không nhăn nhó, phóng khoáng nói: “Còn không coi là bạn trai chính thức, nhưng mà sau đó nhất định sẽ là vậy! Người đó chị cũng biết đó, lúc trước hai chị em mình cùng nhau đi hát chính là gặp qua cái người tên tô kiệt kia, tam tẩu chị còn nhớ không?”
Tô giản sửng sốt: “Tô kiệt?”
“Ừ, chính là cái người kia vừa cao vừa đẹp trai, hát bài bạn học ca đặc biệt dễ nghe ấy!”
Tô giản khống chế được sự ngạc nhiên trong lòng, chậm rãi nói: “Em… Thích hắn sao?”
“Đúng vậy!” Nói đến người mà mình thích, ánh mắt An Dĩ Nhu lập tức sáng rỡ, khóe miệng cũng không tự kiềm chế cong lên, “Cái tên vừa cao lại vừa đẹp trai…”
Đó là đương nhiên! Anh trai hắn đẹp trai như vậy, đệ đệ sẽ có thể xấu được sao? Tô giản nhịn cười nói: “Tiểu nhu, em vừa nãy đã khen như vậy một lần rồi.”
An dĩ nhu hơi có chút ngượng ngùng: “Hắn không chỉ đẹp trai, con người cũng rất tốt! Thành tích học tập của hắn cực kỳ tốt, mỗi một học kỳ đều ôm học bổng về!”
Tô giản được thơm lây. Dòng máu của đang chảy trong người mình và đệ đệ giống nhau, chỉ số thông minh có thể kém sao!
“Nhân phẩm cũng tốt, lần trước còn thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhảy xuống nước cứu người…”
“Nhảy xuống nước cứu người?” Trong giọng nói của Tô Giản không tự kìm hãm được nổi lên một tia thân thiết, “Vậy hắn không có sao chứ?”
“Hắn đương nhiên không có việc gì, người được cứu cũng không có việc gì, sau đó người nọ còn gởi thư cảm tạ cho trường học nữa mà!” Trong giọng nói của An Dĩ Nhu mang theo sự tự hào, “Hơn nữa tính cách của hắn cũng tốt nữa, trầm ổn lại cơ trí, nhưng đối với bằng hữu cũng rất ôn hòa…”
Tiểu Nhu muội muội, ngươi có biết cái người con trai trầm ổn cơ trí trong miệng ngươi lúc trước rất hay khóc không? Nhớ khi còn bé Tô Kiệt bị chính mình bắt nạt đến nước mắt lưng tròng, tô giản không khỏi vui vẻ trong lòng.
Tô Giản lấy lại tinh thần, An Dĩ Nhu lại đem một đống ưu điểm của Tô Kiệt nói: “… Trong trường học rất nhiều nữ sinh đều thích hắn, cái này chứng minh hắn quả thực rất tốt.”
Tô Giản có chút mất hứng, hắn và thằng nhỏ rõ ràng là anh em ruột, vì sao ở cái khoản hấp dẫn người khác phái này lại có đãi ngộ khác biệt lớn như vậy?
“Có điều cho đến bây giờ hắn cũng chưa có người bạn gái nào, cái này mới khiến em càng thích hắn!” An Dĩ Nhu tổng kết nói.
Tô Giản sửng sốt: “Vì sao?”
An Dĩ Nhu cười mắt cong cong: “Vậy chẳng phải đã nói rõ, vị trí này, là để dành cho em nha!”
Tô Giản bỗng nhiên có chút điểm đố kị đệ đệ của mình, vì sao ban đầu mình lại không gặp được cô gái bạch phú mỹ (trắng, giàu. đẹp) dễ thương tất cả đều đủ cả như vậy chứ!
Nếu như thằng nhỏ và An tiểu muội kết hôn, như vậy cha mẹ mình và An phụ An mẫu sẽ thành thông gia, kể từ đó, mình và cha mẹ tiếp cận gần gũi, cũng không coi là không hợp lý… Nghĩ đến tận đây, tô giản lập tức quyết định phải toàn lực giúp đỡ An tiểu muội đem đệ đệ nhà mình bắt!
Tô giản nhìn cái thứ đồ có màu sắc và hoa văn giản đơn kia, bên trên mép còn có một cái khuyết điểm nhỏ không để ý kỹ sẽ không thấy vừa nhìn cũng biết là An Dĩ Nhu tự tay bện khăn quàng cổ, suy nghĩ nghiêng về đệ đệ nhà mình một chút, nói: “Chọn quà thì nên chọn khăn quàng cổ đi, chị nghĩ nam sinh sẽ càng thích.”
“Phải ha?” An Dĩ Nhu mắt sáng lên, “Vậy cứ quyết định như thế đi!”
Tô Giản làm tư thế như một bậc thầy về tình yêu: “Căn cứ theo kinh nghiệm đã gặp qua vô số người của chị, người như thằng nhỏ… người như Tô Kiệt vậy, chắc là thích cô để tóc dài, có cá tính nghiêm túc và hào phóng.” Ừ, hắn xác nhận hắn nhớ không lầm thì thằng nhỏ trước kia ở sơ trung cao trung thầm mến nữ sinh đều là cái loại hình này!
An Dĩ Nhu vui vẻ nói: “Còn gì nữa không?”
Tô Giản không chút nào tiếc rẻ tin tức mà bán đứng đệ đệ nhà mình: “Còn nhớ ngày đó chị cùng hắn cũng tán gẫu qua vài câu, căn cứ theo kinh nghiệm sống của chị và sự lý giải con người hắn, chị nghĩ hắn thích đọc sách chắc thường là loại về khoa học và lịch sử, điện ảnh TV chỉ sợ thích loại phim hành động kịch ̣tính, bình thường hẳn là vẫn thích chơi World of Warcraft, thích Transformers biến hình, mà nam sinh như thế, bình thường hẳn là thích ăn lạt, không thích ăn rau thơm, nhưng thích ăn sầu riêng, trên đầu có hai cái xoáy tóc… Ách, cái này là chị đoán.”
“Tam tẩu chị đoán thật rất chuẩn!” An Dĩ Nhu ánh mắt lộ vẻ sùng bái, “Em chú ý tới, trên đầu hắn quả thật có hai cái xoáy tóc!”
Tô Giản ho nhẹ một tiếng: “À mà, tiểu Nhu, nếu thích hắn thì phải đem hắn bắt được! Chị sẽ hỗ trợ em!”
“Cảm ơn tam tẩu!” An Dĩ Nhu hết sức vui vẻ, nhìn cục cưng đang nằm trong ngực Tô Giản, chồm người qua trêu đùa, “Nếu như con của em và hắn, cũng đáng yêu giống y như cục cưng thì hay quá.”
Tô giản: “… Nhất định là vậy, cố gắng lên, hôn em!”.
Cũng không bao lâu, An Dĩ Nhu liền truyền đến cho Tô Giản tin chiến thắng —— Tô gia Tiểu Kiệt đã bị nàng thuận lợi bắt!
Tô Giản hết sức cao hứng, liên đới đến việc nhìn An Dĩ Trạch tan tầm về nhà cũng đặc biệt thuận mắt, dáng vẻ tươi cười đặc biệt xán lạn. Đợi đến giờ đi ngủ, hắn đặc biệt chủ động đem An Dĩ Trạch đẩy té nhào vào trên giường, quay mặt về phía giường làm biểu cảm đặc biệt há miệng gầm gừ cắn yêu một cái.
An dĩ trạch vô cùng phối hợp, thời gian tạm dừng giữa hiệp, kề đầu mình vào cái trán của Tô Giản cười hỏi: “Tối hôm nay làm sao lại nhiệt tình như vậy?”
Tô giản cắn môi của hắn một cái, vừa cười khanh khách vừa thở hổn hển nói: “Quả nhân có thai, quả nhân háo sắc.”
An Dĩ Trạch cười cười, bỗng nhiên dùng sức lật người một cái, đem Tô Giản đặt ở dưới thân.
Vịn vai của An Dĩ Trạch, tô giản một bên mặc cho An Dĩ Trạch cực khổ dùng sức hùng hục ma sát, một bên vừa nghĩ đến một vấn đề: Nếu nói cậu em nhà hắn và An tiểu muội trong một chốc cũng không kết hôn được, vậy phải như thế nào mới tiếp cận cha mẹ cho phải đây…
“A…” Động tác của người cày cấy bỗng nhiên mạnh thêm, Tô Giản nhịn không được nữa kêu thành tiếng.
Tô giản ti hí mắt, chỉ thấy đuôi lông mày của An Dĩ Trạch được tô điểm thêm giọt mồ hôi, con mắt không hề thỏa mãn: “Giản giản, em không chuyên tâm.”
“Em nào có không chuyên tâm?” Tô giản cúi đầu nhìn về phía dưới thân người, “Em rõ ràng nhiệt tình như lửa còn chưa đủ? Lối đường mòn hoa nhỏ chưa từng thiếu khách ra vào, lùm cỏ trước cửa nay vì người mà ướt nhẹp… Điểm nhẹ một chút…”
An Dĩ Trạch cúi đầu thở gấp cười nói: “Học sinh của em chắc sẽ khóc mất.”
Tô Giản một bên thở dốc một bên vừa nói: “Em ở trước mặt học sinh luôn luôn đứng đắn đoan trang.”
An Dĩ Trạch lại cười nói: “Vậy sao?”
Tô Giản nâng tay lên ôm lấy cổ của hắn, ghé vào lỗ tai của hắn thở phì phò thấp giọng nói: “Cũng chỉ có khi ở trước mặt anh, em mới không đứng đắn… A… Em nói, có phải gần đây anh mới trổ mã hay không…”
“Ừ?”
“Thế nào đột nhiên… Á…”
“Đau lắm không?”
“Nếu như em nói đau… Anh sẽ ngừng lại sao?”
“… Sẽ không.”
“Còn chưa muốn về đích sao? Vậy đến đây đi, ái phi!”
“…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tuy rằng lời cuối sách đã có nói qua, phiên ngoại không phải là định kỳ đổi mới, nhưng thực sự là lúc ban đầu, ta quyết định muốn đổi mới để nhanh chóng kết thúc phiên ngoại, kết quả thực sự không nghĩ tới, chờ đến lúc thực sự bắt đầu đổi mới, đã là mấy ngày sau như vậy rồi.
Đối với mọi người đang chờ phiên ngoại, thực sự muốn nói lời xin lỗi chân thành.
Kỳ thực ta thật hy vọng chính mình nói ra ngoài lý do là “Không có cảm hứng, là ta lười biếng” hoặc là “Ta chỉ mới đi siêu thị, kết quả lại gặp người ngoài hành tinh” đủ các loại, nhưng sự thực cũng là mấy tháng này, giao tiền phòng trọ sau đó dốc hết toàn bộ tiền tích góp được đi mua nhà, ta bắt đầu đem các thiết bị mang tới lắp đặt, bởi vì nghèo, mời không nổi công ty lắp đặt thiết bị, Vì vậy toàn bộ quá trình lắp đặt thiết bị dân dụng chính là một bên vừa đi làm một bên vừa mày mò, thật vất vả mới lắp đặt thiết bị được tạm ổn, lại nghe nói tổng công ty bởi vì thiếu nợ ngân hàng cho nên bị niêm phong, chưa kể giấy chứng nhận bất động sản có khả năng không làm được, nhà ở còn có thể bị niêm phong… Nói chung tâm lực lao lực quá độ, một lời khó nói hết…
Được rồi, kỳ thực thật không muốn nói với mọi người những chuyện này, chẳng qua là cảm thấy cần phải nói rõ với mọi người một chút, sau đó nói một tiếng xin lỗi.
Việc đã đến nước này, ta lo nghĩ cũng vô dụng, sở dĩ hiện tại rốt cục có chút thời gian, quay lại đây đem phiên ngoại bổ sung. Bất luận như thế nào, Giản Giản và An thúc thúc vẫn là hạnh phúc, cũng mong muốn cuốn truyện có phần thư thả này có thể mang đến sự vui vẻ sung sướng cho mọi người.
Lần đổi mới phiên ngoại ngày mai còn có thể có đổi mới, thời gian cụ thể không rõ, như trình bày ở trên.