Những ngày tiếp theo, gần như mỗi cuối tuần, An Dĩ Trạch đều sẽ đến.
Theo như ý định ban đầu của An Dĩ Trạch, anh muốn cách ngày đến một lần, nhưng Tô Giản ngăn cản anh, nói với anh: "Em nói rồi, em muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút, hai ngày anh lại đến một lần, em làm sao mà tỉnh táo?"
Mặc dù Tô Giản đã nói Chủ nhật bản thân đón xe về, nhưng An Dĩ Trạch không muốn anh mệt mỏi ngồi xe đường dài, lúc nào cũng tự mình lái xe đến. Mặc dù điều kiện ở đây thô sơ, nhưng phong cảnh lại thực sự rất đẹp, thời gian ở không, hai người lại ra ngoài đi dạo. Có lúc là lái xe đi sang trấn nhỏ bên cạnh ăn vặt, có lúc là đi bộ trên đường lớn trong thôn, có hứng thú bọn họ sẽ đi chung quanh trên sườn núi trong thôn đi trên đường mòn ngoài đồng, còn lúc đẹp trời, hai người cũng sẽ mang cần câu ra ngồi bên bờ sông, dựa vào nhau ngồi dưới ánh nắng chiều ấm áp.
Tô Giản hơi xúc động: "Luôn cảm thấy khá là quái dị, nhưng anh lại làm những chuyện này với em."
An Dĩ Trạch ôm lấy anh: "Vì là em, anh mới là những chuyện này."
Tô Giản cười rộ lên: "Vậy cũng đúng, nếu như không phải là vì muốn nhìn thấy bộ dạng ngã sấp xuống của anh ở trong ruộng nước, sao em phải ra ruộng đi dạo chứ?"
An Dĩ Trạch: "..."
Từ sau lần đầu tiên nấu cơm, An Dĩ Trạch liền không tiếp tục nấu ăn nữa, nhưng không phải An Dĩ Trạch không muốn làm, mà là mỗi lần trước khi An Dĩ Trạch đến, Tô Giản đãmua xong một đống thức ăn từ trước.
Lúc ăn cơm, vẻ mặt Tô Giản đắc ý nhìn một bàn thức ăn trước mặt, ngược lại, An Dĩ Trạch nhìn thức ăn trên bàn, hơi ngẩn ra.
Đều là món anh thích ăn.
Lúc Tô Giản tự mua thức ăn cũng không chú ý, thấy vẻ mặt này của An Dĩ Trạch mới phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Gần đây củ cải khá rẻ, cho nên liền mua củ cải cách thủy với thịt trâu, mà lúc trước em từng làm một món xương sườn chưng, phát hiện mùi vị quả thật không tệ, đầu cá liền làm, còn có đầu cá băm tiêu, đó là món em tự nghĩ!"
An Dĩ Trạch cũng không lật tẩy anh, chỉ yên lặng ăn.
Tô Giản nhìn anh ăn hết một bát lại tiếp một bát, sau khi cơm nước xong liền tự giác ngồi bên cạnh, vén tay áo lên nhiệt tình nói: "Hử, có cần em xoa bụng giúp anh không?"
An Dĩ Trạch: "..."
Lại đến Chủ nhật.
Chiều thứ sáu Tô Giản không có lớp, trường học trấn nhỏ yêu cầu với giáo viên cũng không nghiêm, vì vậy Tô Giản chấm xong bái tập của học sinh xong, liền chạy ra ngoài mua thức ăn.
Mặc dù trời lại bắt đầu mưa, hơn nữa có vẻ ngày càng lớn, nhưng tâm tình của Tô Giản lại rất tốt. Studio bên cạnh chợ phát nhạc Heavy Metal, Tô Giản nghe cũng cảm thấy thật là dễ nghe, còn thỉnh thoảng hát theo đôi câu.
Bởi vì tâm tình không tệ, lúc mua thức ăn Tô Giản thậm chí còn không mặc cả, nghe ông chủ mặt mày hớn hở nói qua "Con gáithật dễ vui vẻ', Tô Giản thích ý nghĩ: Mặc dù không theer thô bạo khoe của như An Dĩ Trạch, nhưng hiện tại anh cũng tính là có thể làm thổ hào ăn sữa chua không cần liếm nắp!
Nhưng mà nghĩ đến lý do ăn sữa chua không liếm nắp, Tô Giản không khỏi hơi không được tự nhiên.
Lúc trước lúc An Dĩ Trạch tới, đặc biệt mang cho anh loại sữa chua anh thích uống. Tô Giản rất vui vẻ, liền xé thùng hàng ra ngay tại chỗ, sau đó theo thói quen liền liếm nắp sữa chua. Kết quả chờ anh vô ý giương mắt, mới phát hiện An Dĩ Trạch đang nhìn anh không chớp mắt, sau đó An Dĩ Trạch liền bày vẻ mặt nghiêm trang, dùng lý do nghiêm trang 'Khóe miệng em còn dính sữa chua, lau một chút' như vậy, trực tiếp liếm toàn bộ cổ và trước ngực anh, còn nghiêm túc hơn anh liếm sữa chua...
Tô Giản phục hồi tinh thần lại, vội vàng trả tiền, xách một đống đồ lớn đi đến trước mặt BMW của mình.
Xe này là do An Dĩ Trạch đặc biệt mua, bản thân An Dĩ Trạch cũng có một chiếc. Lúc An Dĩ Trạch tới, hai người thỉnh thoảng sẽ lái xe ra ngoài đi dạo. Trên đường lớn không có xe, hai bên đều là đồng ruộng, bốn bề trừ tiếng gà gáy chó sủa, chỉ còn lại có tiếng gió, tâm tình Tô Giản khá một chút, liền thường xuyên lôi kéo An Dĩ Trạch đua xe, chỉ là, sau khi Tô Giản vượt qua An Dĩ Trạch, liền quay đầu lại cười nhạo anh, lúc này phía trước bỗng nhiên một chiếc xe hơi đi lại, Tô Giản đang vui vẻ, không chú ý, vì vậy tiếng còi xe đột nhiên vang lên, anh sợ hết hồn, tay mất thăng bằng, liền vọt xuống ruộng nước bên cạnh...
Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó mình vô cùng chật vật bò dậy từ trong nước, Tô Giản liền không nhịn được muốn đỡ trán, cũng may toàn bộ quá trình An Dĩ Trạch không có cười nhạo anh, chỉ nhíu mày trực tiếp kéo anh về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, sau đó nhét anh vào trong chăn ôm chặt.
Tô Giản khoác áo mưa lên, sau đó lái xe trở về ký túc xá.
Vừa đến gia, liền nhận được điện thoại của An Dĩ Trạch. Biết được sau một tiếng là An Dĩ Trạch có thể đến, sau khi Tô Giản cúp điện thoại liền ngồi xổm trước thùng nước. Trong thùng có một con cá, là hai ngày trước anh tự mình đến bờ sông bên cạnh câu, lúc trước anh không có hứng thú ăn, liền để nuôi trong thùng nước. Tô Giản đưa tay gẩy gẩy con cá trong nước, thản nhiên nói: "Cá ơi, xin lỗi, hết cách rồi, chú An thích ăn cá rán, có oán hận gì, thì đừng khách khí mà tìm anh ấy đi!"
Tô Giản bắt đầu thái rau, nồi áp suất bên cạnh phun khí ào ào, mặc dù bên ngoài mưa ngày càng lớn, không khí vô cùng lạnh, nhưng trong phòng lại yên bình, ấm áp.
Đợi đến khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, Tô Giản nhìn đồng hog, phát hiện đã qua một giờ. Vui sướng thở một hơi, Tô Giản cởi tạp dề xuống, lơ đãng nhìn hình vẽ cừu vui vẻ trên tạp dề, nghĩ đến cảnh tượng An Dĩ Trạch mặc tây trang mặc tạp dề cừu vui vẻ lên nấu cơm, không khỏi vui vẻ một chút.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng ngày càng lớn, vang lên không ngừng. Bởi vì cách xa thành phố lớn huyên náo, ban tuổi ở nơi này hết sức yên lặng, tiếng mưa rơi cũng nghe được vô cùng rõ ràng. Tô Giản ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh đèn trong nhà chiếu sáng giọt nước ngoài cửa sổ, ngược lại tăng thêm vài phần mê ly.
Tô Giản chợt phát hiện, hình như chính mình rất lâu chưa từng nghe qua tiếng mưa thuần túy thế này. Mà giờ khắc này, tiếng mưa ngoài kia lất phất, dưới ánh đèn lờ mờ, chính mình nằm sấp trên bàn bày đầy thức ăn chờ một người đến, cảnh tượng như thế này, lại chưa bao giờ có trong quá khứ.
Tô Giản xoay đầu, mặt nhìn về phía cửa.
Sau khi biết được lần đầu chú An vào nhà là mượn chìa khóa của chủ nhà dưới tầng, Tô Giản liền cắt một chìa riêng cho An Dĩ Trạch. Tô Giản nằm lên cánh tay, trong lòng nhám chám suy đoán, chờ lát nữa An Dĩ Trạch đến, là gõ cửa, hay là tự mình lấy chìa khóa mở cửa? Câu đầu tiên nói lúc vào cửa sẽ là gì...
Nhưng mà nửa giờ trôi qua, tiếng gõ cửa không vang lên, cũng không nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Tô Giản nhìn thức ăn đã dần dần nguội lạnh trên bàn, nhíu mày, cầm điện thoại di động lên bắt đầu nhận số điện thoại của An Dĩ Trạch.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy..."
Tô Giản sững sờ, cúp điện thoại bấm lại một lần, bên tai vẫn là giọng nữ máy móc nói lại lời lúc nãy.
Sao đột nhiên lại tắt máy? Chẳng lẽ hết pin?
Tô Giản có chút sốt ruột, nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn một chút, bên ngoài tối đen như mực, cũng không nhìn thấy ánh sáng đèn xe. Tô Giản cau mày, ngồi bên cạnh bàn một lát, sau đó cầm điện thoại di động lên bắt đầu chơi chém trái cây.
Chỉ là bình thường kỹ thuật đã luyện rất tốt, hôm nay hình như bị gì đó, liên tục game over mấy lần. Tô Giản tức giận thoát khỏi trò chơi, lại nhìn đồng hồ một chút, phát hiện mới qua mười phút, liền ép bản thân phải đợi.
Sau đó nửa giờ lại trôi qua, An Dĩ Trạch vẫn chưa đến, điện thoại di động cũng không gọi được, Tô Giản liền có chút ngồi không yên.
Suy nghĩ một chút, Tô Giản cầm lấy dù, đi xuống tầng.
Tô Giản đứng ở dưới tầng nhìn xa xa một chút. Trừ ven đường thỉnh thoảng có chút đèn đường từ bên ngoài, khắp nơi đều tối đen, mà trong bóng tối, trừ tiếng mưa rơi, cũng không có âm thanh nào khác.
Đang lúc Tô Giản do dự có nên cầm ô đến trước cửa trường một chút không thì nghe thấy bảo vệ ký túc xá bỗng nghển cổ ra nói: "Cô giáo Tô, muộn vậy cô còn muốn ra ngoài sao?"
Tô Giản mơ hồ "ừ" một tiếng.
Bác khuyên nhủ: "Mưa lớn như vậy, bên ngoài còn lạnh, vẫn nên đừng đi ra, có chuyện gì, ngày mai làm tiếp đi!"
" Không có việc gì, cháu chỉ ra ngoài xem một chút thôi." Tô Giản đáp lời, đang muốn cất bước, chợt nghe phát thanh viên trong radio nói: "Tối nay khoảng sáu giờ rưỡi, trên đường cao tốc xx đoạn đường xx đồng thời xảy ra tai nạn giao thông, một chiếc xe màu đen mang biển số xa đụng một chiếc xe chở hàng, chủ xe hơi bị thương nặng, đã được đưa đi bệnh viện cứu chữa..."
Tô Giản vừa mới bước ra một nửa chân đột nhiên dừng ở trên không.
Khoảng sáu giờ rưỡi đường cao tốc xx, bảng số xa, xe hơi màu đen...
Tim Tô Giản khựng lại, trong nháy mắt dường như ngừng đập, nhưng ngay sau đó liền điên cuồng nhảy lên.
Chủ xe hơi bị thương nặng...
Tô Giản muốn an ủi mình không thể nào trùng hợp như vậy, nhưng nghĩ đến lúc trước An Dĩ Trạch nói một tiếng nữa sẽ đến sau đó lại luôn tắt máy, liền có chút luống cuống.
Buổi đêm trời mưa nhiệt độ hình như thấp hơn, Tô Giản ôm tay, không nhịn được run run, ngay sau đó lại nhớ ra cái gì đó, lập tức móc di động trong túi áo ra, nhưng ngón tay lại không nhịn được có chút run rẩy, nhiều lần đều nhấn lộn số.
" Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy..."
Tô Giản chậm rãi hạ điện thoại di động bên tai xuống, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhanh chóng nhấn số điện thoại của Quý Minh Phi.
" Số điện thoại của Lynda? Được, tôi tìm một chút..."
Lấy số điện thoại của trưởng thư ký của An Dĩ Trạch từ Quý Minh Phi, Tô Giản lập tức gọi.
" Phu nhân, khoảng năm giờ tổng giám đốc rời công ty..."
Khoảng năm giờ rời công ty, khoảng thời gian lái xe đến đoạn đường xx là...
Ánh mắt Tô Giản đờ đẫn.
"Cô giáo Tô? Cô giáo Tô? Cô làm sao vậy? Hình như sắc mặt cô không được tốt." Bác bảo vệ ân cần hỏi.
" Không có gì..." Tô Giản cứng đờ giật giật khóe miệng, lại phát hiện làm sao cũng bất động.
Run run giữ chặt tay, Tô Giản cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của đội cảnh sát giao thông, dừng một chút, mới bắt đầu gọi.
" Người bị thương là một người đàn ông trẻ tuổi, đã được mang đến bệnh viện xx..."
Tim Tô Giản run lên, không kịp nghe câu kế tiếp, vội vàng cúp điện thoại, giơ dù lên đi vào trong mưa, vừa vội vàng đi vừa bấm điện thoại gọi cho đồng nghiệp.
"Thầy Trường, tôi có thể mượn xe của thầy một chút không? ... Ừ, tôi có chút việc gấp, rất gấp... Được, hiện tại tôi đến nhà thầy lấy chìa khóa..."
Tô Giản đi nhanh trong mưa, bốn bề trừ tiếng mưa rơi ầm ầm, cũng không có âm thanh nào khác. Nước mưa lạnh như băng trong bóng tối đánh về phía anh, ngay cả cây dù cũng không thể ngăn cản hoàn toàn, nhưng anh lại hoàn toàn không để ý đến, chỉ vội vã đi nhanh về phía trước.
Bóng đêm lạnh như băng, mưa đêm như trút nước.
Một mình anh lẻ loi trong mưa càng chạy càng nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy.
Đột nhiên, phía trước một ánh sáng đâm thủng màn mưa, chiếu vào mắt anh.
Bước chân Tô Giản dừng lại, nhìn về ánh sáng đèn xe ngày càng gần phía trước, thở hổn hển, không nhúc nhích.
Chiếc xe màu đen dừng lại cách anh không xa.
Sau đó anh nhìn thấy có người mở cửa xe, đi ra.
" Giản Giản?" An Dĩ Trạch chạy nhanh tới, cau mày nhìn một thân ướt sũng của Tô Giản, vội vàng đón lấy cay dù trong tay anh, thay anh ngăn mưa trên đỉnh đầu: "Sao em lại ở đây?"
Tô Giản ngơ ngác nhìn người trước mặt, bởi vì ngược chiều sáng, thật ra anh cũng không nhìn rõ mặt của An Dĩ Trạch.
Sau đó anh từ từ ngồi xổm xuống.
" Giản Giản?" An Dĩ Trạch có chút lo lắng, cũng có chút luống cuống.
"Không sao." Tô Giản vùi mặt vào cánh tay đang ôm lấy đầu gối. "Em sẽ chậm một chút, chậm một chút là tốt rồi..."