Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 37




Tô Giản nhìn chằm chằm vào Tô Kiệt, trong lòng là một đợt sóng mãnh liệt.

Hình như thằng nhóc gầy hơn một chút, nhưng vẫn đẹp trai như cũ. Trước đây, Tô Giản buộc Tô Kiệt thừa nhận anh đẹp trai hơn, Tô Kiệt không nghe, Tô Giản liền làm bộ muốn đánh cậu, hai anh em thường nháo loạn trên ghế sô pha, sau đó liền bị mẹ Tô cầm chổi lông gà đuổi theo. Nhưng công bằng mà nói, Tô Giản cũng phải thừa nhận, thằng nhóc này tốt hơn so với thằng anh này của nó, mắt to mày rậm, cũng cao hơn anh, thuộc loại hấp dẫn ánh nhìn của các cô gái. Mà tính tình của Tô Kiệt cùng hơn anh, dù từ nhỏ đã bị anh bắt nạy các loại, nhưng cậu chưa bao giờ tố cáo với mẹ, nhiều nhất chỉ lén đổi tên anh trong điện thoại di động thành 'ông anh khác người của tôi' hay các loại xưng hô kỳ quái mà thôi.

Tình cảm của hai anh em họ rất tốt. Từ bé Tô Kiệt đã rất hâm mộ người anh trai này, thường chạy theo phía sau Tô Giản gọi 'anh' 'anh', có lúc bị Tô Giản bắt nạt, cũng chỉ rơi vài ba giọt nước mắt, trong nháy mắt lại tiếp tục chạy theo kéo tay Tô Giản. Chờ đến lúc từ từ lớn lên, năm đó bé củ cải trưởng thành, trở thành một thiếu niên 18 tuổi đẹp trai, Tô Kiệt lớn lên tính cách lại càng sắc bén trầm ổn, nhưng lúc đối mặt với Tô Giản, vẫn luôn là một cậu em trai chạy theo anh mình như cũ. Tô Giản có chút đắc ý: Lần đầu tiên tên nhóc này viết thư tình đều do người anh trai này dạy dỗ, lần đầu tiên mộng xuân cũng do tên anh trai này khuyên bảo, lần đầu tiên đánh máy bay cũng do người anh trai này hướng dẫn... trong cuộc sống của Tô Kiệt, rất nhiều lần đầu tiên có công lao của người anh trai này!

Đương nhiên, lần đầu tiên Tô Kiệt trải qua sinh ly tử biệt, cũng do anh mang đến.

Nghĩ tới ngày đó, dáng vẻ đau lòng của Tô Kiệt trong tang lễ, lòng của Tô Giản không khỏi có chút ê ẩm. Anh đột nhiên qua đời như vậy, người nhà sẽ đau buồn như thế nào, anh không dám nghĩ nhiều, dù hiện tại anh sống lại, cũng không có cách nào nhận họ. Từ lúc sống lại đến nay, anh luôn cố gắng không suy nghĩ nhiều đến điều này, nhưng hôm nay thấy Tô Kiệt, tất cả nỗi buồn trong nháy mắt lại nâng lên/

Một mình Tô Kiệt đến đây, đi vào liền chào hỏi mọi người, đến An Dĩ Nhi, cậu chỉ mỉm cười với cô: "Dĩ Nhu."

Ánh sáng trong mắt An Dĩ Nhu dao động, giọng nói có chút dè dặt hơn bình thường: "A Kiệt, cậu đến rồi?"

Tô Kiệt gật đầu một cái, giương mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh An Dĩ Nhu, sau đó ngẩn ra.

An Dĩ Nhu vội vàng giới thiệu: "Đây là bạn mình, Tô Giản." Lại chỉ Tô Kiệt với Tô Giản. "Đây là bạn cùng lớp của em, Tô Kiệt."

Nghe được hai chữ 'Tô Giản', sắc mặt Tô Kiệt hơi đổi một chút, nhìn chằm chằm vào Tô Giản. Tô Giản chột dạ, chỉ đành nhắm mắt cười với cậu: "Bạn học Tô, chào cậu."

Tô Kiệt vẫn nhìn anh chăm chú, một lát sau mới trả lời: "Tô... Giản, chào cậu."

Không được bao lâu, mội người lục tục đến, tám chín người trẻ tuổi tụ họp một chỗ, trò chuyện một lúc lập tức bắt đầu lên hát, trong phòng bao nhất thời náo nhiệt.

Ngày thường đến KTV, Tô Giản cũng được coi là trùm, nhưng hôm nay anh không có hứng thú, vì anh luôn cảm thấy ánh mắt Tô Kiệt luôn quanh quẩn bên người mình.

Thấy An Dĩ Nhu liên tục kéo Tô Kiệt lại nói chuyện, Tô Giản hơi thở phào, mượn cơ hội mọi người ăn uống mà rời khỏi phòng bao.

Trong phòng khách, có thức ăn tự chọn, Tô Giản quen thuộc đi qua, bắt đầu chọn thức ăn.

Đang chọn đồ ăn, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: "Có phải mình từng gặp qua cậu ở đâu rồi không?"

Tô Giản hốt hoảng, tay run một cái, tay đang chọn đồ uống nhất thời hất ra.

"Cẩn thận!" Không biết từ lúc nào, Tô Kiệt đã đến bên cạnh anh vội vàng tìm khăn giấy. "Lau một chút."

"Cảm ơn."

Tô Kiệt nhìn anh, lại lặp lại lần nữa. "Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?"

Tô Giản thấy không thể tránh khỏi, liền nói: "Trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau trong lễ tang của anh cậu."

Nghe anh nhắc đến lễ tang, vẻ mặt Tô Kiệt có chút không tốt, nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh: "À, mình nhớ ra rồi!" Cậu cười với Tô Giản một tiếng. "Lúc đó mình còn tưởng rằng cậu là bạn gái anh mình."

"Mình không phải." Tô Giản không muốn tăng thêm hoài nghi, đàng hoàng nói. "Lúc đó, mình và anh cậu cùng lúc xảy ra tai nạn xe, có điều mình chỉ bị thương, mà anh cậu..." Thấy Tô Kiệt hiện vẻ đau thương, trái tim Tô Giản cũng thắt lại, thấp giọng nói. "Xin lỗi."

"Không sao." Giọng nói Tô Kiệt trầm thấp. "Có điều mình không nghĩ cậu cũng tên là Tô Giản, lại trùng tên trùng họ với anh trai mình."

Lòng Tô Giản run lên, nở nụ cười khô khốc. "Đúngvậy, mình cũng cảm thấy vậy."

Tô Giản xoay người tiếp tục chọn thức ăn, Tô Kiệt ở bên cạnh giúp anh chọn, thấy anh gắp một miếng bánh ngọt trà xanh lên, lập tức hỏi: "Cậu cũng thích bánh ngọt trà xanh sao?"

Tay Tô Giản ngừng một chút, cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi: "Cậu cũng thích ăn sao?"

"Không." Tô Kiệt lắc đầu một cái. "Anh mình rất thích ăn."

"Ồ." Tô Giản vội vàng sắp xếp từ ngữ. "Rất nhiều cô gái thích ăn cái ngày, ngược lại không nhiều đàn ông thích nó lắm."

"Đúng vậy." Tô Kiệt cười nói. "Có điều anh mình lại thích ăn, sợ người khác chê cười nên anh ấy thường sai mình đi mua."

Tô Giản nhớ tới cuộc sống trước kia, anh thường dùng võ uy hiếp hoặc dùng tiền cám dỗ Tô Kiệt đi mua bánh ngọt cho mình, không tự chủ được nhếch mép, chắng qua đến lúc phục hồi tinh thần lại, phát hiện Tô Kiệt đang nhìn mình, anh lập tức nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."

Tô Kiệt nói: "Cả đời này mình cũng chỉ có một người anh trai như vậy."

Hốc mắt Tô Giản đột nhiên nóng lên.

"Cậu... ba mẹ cậu khỏe không? Khi đó, mình thấy hai người họ... cũng rất đau lòng." Biết rõ không nên hỏi nhiều, nhưng Tô Giản vẫn không nhịn được muốn hỏi.

Vẻ mặt Tô Kiệt có chút ảm đamh. "Hai người họ cũng khỏe, chỉ là có chút không tiếp nhận nổi việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dù sao lúc xảy ra chuyện, anh ấy vẫn còn rất trẻ."

Lòng Tô Giản căng thẳng, vội vàng nói: "Vậy thân thể họ vẫn tốt chứ?" Thấy Tô Kiệt nhìn lại, cảm thấy hình như mình quan tâm quá nhiều, lại bổ sung: "Thân thể người già không tốt, bất ngờ chịu đả kích lớn như vậy, phải chú ý một chút mới được."

Tô Kiệt cũng không suy nghĩ nhiều, trả lời: "Cảm ơn đã quan tâm, thân thể ba mẹ mình rất tốt, đau lòng dĩ nhiên là chuyện không thể tránh khỏi, sau này, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào thời gian."

Tô Giản thốt lên: "Vậy còn cậu?"

"Mình?" Tô Kiệt nói. "Mình mà, cũng vậy thôi."

"Cậu.. cậu nhớ anh mình không?" Tô Giản không nhịn được nhẹ giọng hỏi.

Tô Kiệt sững sờ, vẻ mặt có chút u ám, một lát sau, mím môi một cái, khoát tay với Tô Giản: "Không nhớ."

Cõi lòng vốn còn chua xót, Tô Giản nhất thời sinh bất mãn: "Tên nhóc thúi, lại dám không nhớ anh! Nói gì mà tình cảm anh em chứ?

Ngay lúc này, An Dĩ Nhu tới, thấy bộ dạng hai người nói chuyện với nhau, ánh mắt qua lại giữa hai người, chần chờ nói: "Hai người... trước đây có quen nhau sao?"

Tô Kiệt nói: "Bọn mình gặp nhau trong tang lễ của anh mình một lần."

Tô Giản cũng giải thích rõ. "Anh của cậu ấy và chị cùng xảy ra tai nạn xe cộ."

Hai mắt An Dĩ Nhu mở to, ánh mắt nhìn về phía Tô Kiệt tràn đầu áy náy, còn có chút sợ hãi: "Thật xin lỗi, mình không biết..."

Tô Kiệt dịu dàng nói: "Không sao."

Hai người bưng thức ăn về phòng bao. An Dĩ Nhu vẫn luôn có chút không tập trung, Tô Giản cũng có tâm sự của riêng mình, cho nên cũng không đặc biệt chú ý. Đang lúc anh vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để không khiến Tô Kiệt nghi ngờ An Dĩ Nhu bỗng nhiên dựa vài anh, thấp giọng nói: "Chị dâu."

"Hả?"

An Dĩ Trạch khó có lúc xấu hổ: "Em muốn hỏi chị một chút, chuyện liên quan đến anh trai của A Kiệt."

Tô Gianr rùng mình một cái, do dự nói: "Chị và anh trai cậu ấy không hề quen nhau, chẳng qua sau đó nghe chuyện anh trai cậu ấy qua đời trong tai nạn giao thông, cho nên mới nói anh ba em đưa chị đến tham dự tang lễ của anh cậu ấy."

"Ồ." An Dĩ Nhu nhìn về phía Chu Hải đang nói chuyện với Tô Kiệt, vẻ mặt có chút sa sút. "Em cũng không biết chuyện anh trai A Kiệt qua đời, không trách được có một thời gian cậu ấy không được vui."

Tô Giản cũng không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là cầm đồ lên ăn.

Đang ăn, chiếc điện thoại di động đặt cạnh đĩa đồ ăn đột nhiên rung lên, hình như có tin nhắn, điều đầu tiên là Tô Giản tùy ý liếc mắt một cái, nhưng sau một giây, ánh mắt lập tức khựng lại, anh nhận ra, đây là điện thoại di động của Tô Kiệt!

Phong cách điện thoại kiểu cũ, Tô Giản nhớ, đây là điện thoại Tô Kiệt tự mua vào sinh nhật hai năm trước của mình. Trước khi anh xảy ra chuyện, Tô Kiệt còn nói với anh sẽ kiếm tiền để mua điện thoại mới, cuối cùng có thể đổi điện thoại, không nghĩ tới, mấy tháng trôi qua, thằng bé vẫn còn không chịu đổi.

Tô Giản ma xui quỷ khiến cầm điện thoại di động lên, mở máy.

Ngay sau đó, vành mắt Tô Giản ửng đỏ.

Trên màn hình điện thoại di động, người đang mở miệng cười toe toét, không phải là anh trước đây thì là ai!

Sau khi đưa Tô Giản và An Dĩ Nhu đi xong, An Dĩ Trạch lái xe đến công ty.

Trong công ty có một ngành ở lại làm thêm giờ, thấy tổng giám đốc đột nhiên đi vào, một đám nhân viên vốn còn có chút mệt mỏi lập tức phấn chấn tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc.

Vẻ mắt An Dĩ Trạch cô đơn, chỉ đơn giản nhìn một chút, lập tức bước vào thang máy.

Đợi đến lycs anh đi, các nhân viên còn nghiêm túc, vẻ mặt lập trở nên thoải mái hơn.

"Tại sao bệ hạ lại đột nhiên đến đây? Thật hù chết người mà!"

"Đúng vậy, chỉ đến một mình, xem ra cũng không giống đến đây để làm thêm giờ!"

"Nhất định không phải làm thêm giờ rồi! Buổi chiều tôi vừa thấy bệ hạ về nhà! Nghe nói thời gian gần đây, bệ hạ tan làm đúng giờ, đã lâu không làm thêm giờ!"

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng nghe nói! Có điều cũng bình thường, bệ hạ vừa cưới không lâu, trong nhà còn có nương nương đang chờ mà!"

"Ai, nghe nói bộ dạng của nương nương rất giống Kỷ Thiên Hậu, có phải thật vậy không ta?"

"Hử! Cô nghe từ đâu vậy? Sao tôi lại không biết!"

"Nhất định! Nếu như không phải là địa mỹ nhẫn, sao bệ hạ có thể coi trọng? Phải là người như Kỷ Thiên Hậu!"

"Kỷ Nghiên Hậu đẹp không? Sao tôi lại không thấy vậy?"

"Này, cấm cô bôi nhọ nữ thần của tôi!"

"Được rồi, cãi nhau cái gì! Cô thích Kỳ Nghiên thì nương nương lớn lên giống Kỷ Nghiên? Vậy còn tôi thích Hoàng Bột! Vậy tôi nói, nương nương nhất định giống như Hoàng Bột, mới có thể được bệ hạ chọn trúng!"

"Mẹ nó! ba quan điểm của tôi sụp đổ rồi!"

"Ai, khoan hãy nói, bệ hạ của chúng ta là người có gia thế lẫn tướng mạo, phải biết bao người đẹp chạy theo chứ, bệ hạ liên tiếp không coi trọng! Điều này nói lên cái gì? Đó là vì khẩu vị của bệ hạ chúng ta rất đặc biệt! Nếu không, người xinh đẹp như tôi đây, bệ hạ lại không để ý chứ?"

"Nôn..."

"Mấy người các cô! Nói cái gì đó? Nhanh quay lại làm việc!"

Bệ hạ An tất nhiên không cần biết thần tử của mình bận rộn suy đoán đến mắt thẩm mỹ của anh, đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, An Dĩ Trạch lập tức làm việc, chẳng qua không lâu lắm, anh liền buồn tài liệu trên tay xuống.

Người luôn luôn làm việc nghiêm túc như anh, lúc này lại có chú cảm giác không tập trung.

An Dĩ Trạc giơ tay lên xoa hai bên huyệt thái dương, cuối cùng thuận theo trái tim mà nhìn đồng hồ.

Mới được nửa giờ...

An Dĩ Trạch nhìn chăm chú vào thời gian trong điện thoại di động, ánh đèn của thành phố vào ban đêm đập vào mặt.An Dĩ Trạch đứng yên lặng trước cửa sổ mấy phút, sau đó quay đầu cẩm tài liệu lên.

Cứ như vậy làm việc không bao lâu, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

An Dĩ Trạch lập tức nhận.

Trong điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng nhạc huyên náo, nhưng giọng nói của An Dĩ Nhu rất rõ ràng: "Anh ba, anh mau đến đây đón chị dâu, chị ấy uống say rồi!"