Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 30




Editor: Lin

Lúc Tô Giản đi ra từ phòng vệ sinh, cảm thấy mông và chân mình đều có chút tê dại.

Cũng may bụng đã nhẹ nhõm, Tô Giản đột nhiên cảm thấy ung dung, chống gậy đi về chỗ cũ, lại không thấy An Dĩ Trạch, nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy người.

Chẳng lẽ người này cũng vào phòng vệ sinh?

Tô Giản đợi một hồi, vẫn không thấy người trở lại, không khỏi có chút buồn bực, nhìn quanh bốn phía tìm bóng dáng An Dĩ Trạch, đột nhiên chú ý đến hai cô nữ sinh vừa rồi bàn luận về An Dĩ Trạch vẫn còn ngồi chỗ cũ, Tô Giản lập tức đi qua: "Xin hỏi, người đàn ông vừa rồi đi cùng tôi, hai người có thấy anh ấy đi đâu rồi không?"

Hai người nhìn chăm chú vào cây gậy của anh, lại thêm một nữ sinh có ấn tượng rất sâu sắc với An Dĩ Trạch, ngay lập tức nghĩ đến, nhưng lại không trả lời anh ngay, mà hỏi lại: "Chị là bạn gái của anh đẹp trai vừa rồi sao?"

Tô Giản vội vàng gật đầu: "Anh ấy là chồng tôi, hai người biết anh ấy đi đâu rồi không?"

"Chồng?" Hai nữ sinh nhìn nhau một cái, ánh mắt khá quái dị.

"Đúng vậy, anh ấy là chồng tồi, vừa nói đứng đây đợi tôi, hiện tại lại không thấy, hai người thấy anh ấy đi đâu vậy?"

Cô nữ sinh nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, một người trong đó nói: "Vừa rồi, có một người phụ nữ đến đây, chồng chị ôm cô ấy đi rồi."

Phụ nữ? Ôm đi? Tô Giản sửng sốt.

Thấy vẻ mặt anh đỡ đẫn, hai cô nữ sinh cho là anh bị đả kích, lại nghĩ đến vừa rồi Bạch Ninh Tuyết yếu đuối dựa vào trong ngực An DĨ Trạch, không khỏi có chút ghen tị, lại có chút hưng phấn: "Cô gái kia nhìn qua là biết tiểu tam! Vừa gặp đã bổ nhào vào ngực chồng người khác, sau đó chồng chị lập tức ôm cô gái đó rời đi! Chồng chị đẹp trai như vậy, chị phải canh chừng anh ấy đó!"

Vừa gặp đã bổ nhào vào ngực, An Dĩ Trạch còn bế cô gái đó? Tô Giản tưởng tượng đến hình ảnh đó, yên lặng đánh giá, có vẻ đó là tình yêu đích thực của An Dĩ Trạch?

Đã nói sao bỗng nhiên anh ta lại dẫn anh đi xem phim vào Đêm Thất Tịch, thì ra anh ta muốn mượn danh nghĩa, đi tìm tình nhân đây mà!

Hai cô nữ sinh bên cạnh vẫn tốt bụng ở bên cạnh khuyên anh cách phòng ngự tiểu tâm, Tô Giản khổ sở nghĩ: Tôi và An Dĩ Trạch cũng không phải là vợ chồng thật sự, người ta là tình yêu đích thực, ông đây mới là tiểu tam này!

Nghĩ đến mình không chỉ bị An Dĩ Trạch mượn danh nghĩa để đi gặp người tình, còn bị anh ta ném đi, Tô Giản không khỏi giận dữ: "An Dĩ Trạch, anh còn có tình nghĩa không vậy! Có tình nhân thì lập tức quên đồng bọn, thật không có chút đạo đức nghề nghiệp nào!

Vì đi cùng An Dĩ Trạch, Tô Giản ra ngoài không mang theo điện thoại di động, mà dù có thể mượn điện thoại người khác, anh cũng hoàn toàn không nhớ được số điện thoại, trước mắt, anh chỉ có thể ngồi chờ.

Nhưng ngộ nhỡ An Dĩ Trạch chìm trong sắc đẹp hoàn toàn không nhớ đến anh thì sao?

Tô Giản suy nghĩ một chút, quyết định xuống bãi đậu xe xem một chút.

Vì vậy anh đi thang máy xuống bãi đậu xe.

Mà khi anh đi thang máy xuống dưới, bên cạnh, trong một thang máy khác, An Dĩ Trạch cũng đang dùng nhón tay nhấn vào tầng lầu vừa rời đi.

Thang máy gặp nhau một chút, rồi lướt qua nhau.

Tô Giản ra khỏi thang máy, đi vào tầng đậu xe, đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng: Mẹ nó, anh hoàn toàn không nhó được biển số xe của An Dĩ Trạch! Chỉ nhớ mang máng, hôm nay đi, hình như An Dĩ Trạch lái một chiếc xe màu đen...

Tô Giản không tiện đi lại, không thể nào chạy khắp bãi đậu xe tìm từng chiếc một, anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ, đoán nơi chiếc xe đỗ lại, vừa khéo, anh thật nhìn thấy có hai chiếc xe màu đen đang đỗ lại.

Vị trí chiếc xe đậu cách không xa thang máy, lại ở trong phạm vi ánh mắt nhìn đến, Tô Giản suy nghĩ một chút, cũng không đi qua, ngược lại đi đến bên cạnh bậc thang bên cạnh thang máy ngồi xuống. Anh nghĩ, nếu đó thật sự là xe của An Dĩ Trạch, chắc An Dĩ Trạch còn ở trong này, dù là bao lâu, sớm muộn gì An Dĩ Trạch cũng sẽ xuống bãi đậu xe, không bằng anh đứng đợi cạnh thang máu, tránh việc bỏ qua.

Vì vậy Tô Giản tìm một chỗ để ngồi xuống, yên lặng thu mình vào trong bóng tối. Dù sao người dùng thang máy cũng không ít, anh không muốn những người đó nhìn mình.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy, Tô Giản yên lặng cầu nguyện: An Dĩ Trạch, anh nhanh trở lại! Muốn gặp nhân tình thì tự anh đi gặp, anh phải đưa tôi về trước!

Mà bên này, An Dĩ Trạch đi thang máy lên trên, không phát hiện thấy bóng dáng Tô giản, cho là Tô Giản vẫn còn trong phòng vệ sinh, liền ngồi đợi một hồi.

Kết quả đợi một trận, vẫn không thấy Tô Giản đi ra, An Dĩ Trạch tính thời gian một chút, cảm thấy có chút không đúng.

An Dĩ Trạch đi tới trước cửa phòng vệ sinh, nhờ một người phụ nữ đi vào hỏi giúp Tô Giản còn bên trong hay không, kết quả nhận được câu trả lời phủ định, trong lòng An Dĩ trạch đột nhiên giật mình.

Anh lập tức nghĩ ra, chỉ sợ Tô Giản ngồi đợi anh hồi lâu không được, nên tự mình rời đi.

An Dĩ Trạch giương mắt nhìn mọi người. Bên cạnh rạp chiếu phim là một cửa hàng tổng hợp, trong đó có nhiều người ra vào, cũng không tính là chật chội, chẳng qua Tô Giản đi đứng bất tiện, muốn đi lại trong đám người đó, tất nhiên không dễ.

An Dĩ Trạch nhíu mày, trước đó tìm kiếm quanh rạp chiếu phim một phen, sau khi phát hiện không thấy bóng dáng Tô Giản, lại lướt một vòng quanh tầng lầu tìm một lượt.

Kết quả vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Trong một lúc An Dĩ Trạch cũng không nghĩ tới Tô Giản sẽ xuống bãi đậu xe tìm mình, chỉ nghĩ đến vẻ mặt hăng hái của Tô Giản lúc đi ra khỏi rạp chiếu, cũng 'đã lâu không ra ngoài đi dạo' các loại, lập tức cho rằng Tô Giản tự mình đi mua sắm, vè vậy lập tức đi xuống tầng phía dưới.

Vì vậy mọi người liền thấy trong dòng người như dệt cửi của các cửa hàng tổng hợp, có một người đàn ông với bước chân vội vã lướt qua, không có lòng dạ thưởng thức hàng hóa, mà chỉ giương mắt tìm kiếm xung quanh, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, khiến cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy rét run, nhìn kĩ mới phát hiện trong ánh mắt thẻ hiện vẻ lo lắng.

Đi xuống mấy tầng lầu mà vẫn không tìm được người, ngay cả khuôn mặt anh cũng không giấu nổi vẻ lo lắng, đang tiếp tục tìm, bỗng nhiên chú ý đến âm thanh radio trong cửa hàng bách hóa tổng hợp: Quý vị khách hàng..." lập tức dừng bước chân lại.

Trong lúc bối rối, anh quên còn có cái này!

An Dĩ Trạch chuyển hướng, lập tức đi đến đài radio của hàng bách hóa tổng hợp.

Cũng không lâu lắm, mọi người liền nghe thấy âm thanh ngọt ngào phát ra từ radio của cửa hàng bác hóa tổng hợp: "Thông báo tìm người: Tiểu thư Tô Giản, tiểu thư Tô Giản, sau khi nghe được radio này mong cô lập tức đến đài radio, chồng cô đang ở đây chờ cô. Phát thêm lần nữa..."

An Dĩ Trạch lẳng lặng đứng đợi bên cạnh đài radio.

Nhưng mười mấy phút trôi qua, An Dĩ Trạch vẫn không thấy bóng dáng mình mong đợi.

Sắc mặt càng lúc càng khó coi, An Dĩ trạch nắm chặt tay, vừa buông ra, nhân viên radio nhăn nhó nói: "Phát thêm lần nữa..."

Nhân viên radio lập tức cho phát lại một lần.

Thời gian từng phút trôi qua, bóng dáng quen thuộc vẫn không xuất hiện trong tầm mắt An Dĩ Trạch.

Sắc mặt anh lạnh lùng.

Nhân viên radio thấy vẻ mặt của anh, khuyên giải: "Khách hàng, anh đừng nóng, nếu không chờ thêm chút nữa? Có lẽ vợ anh cũng đang tìm anh..."

Sắc mặt An Dĩ Trạch cứng lại, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, vội nói tiếng "Cảm ơn" với nhân viên radio, lập tức xoay người chạy về phía thang máy.

Đi thang máy xuống tầng hầm, An Dĩ Trạch sải bước đến bên cạnh xe mình, ngay sau đỏ vẻ mặt anh ngưng lại: Bên cạnh chiếc xe màu đen, không có một bóng người.

An Dĩ Trạch lẳng lặng dựa người vào xe, nắm chặt quả đấm.

Anh biết rõ Tô Giản đi đứng bất tiện, trên người lại không mang theo tiền, còn mất trí nhớ, chỉ có thể dựa vào mình, anh lại để cô lại một mình trong rạp chiếu... nghĩ đến bộ dạng sợ cuống cuồng của cô nhóc khi không tìm thấy mình, An Dĩ Trạch lập tức cảm thấy căng thẳng.

Nếu Tô Giản không tới bãi đậu xe, anh chỉ có thể tiếp tục đi tìm. Suy nghĩ một chút, anh cảm thấy dựa vài tình hình hiện tại của Tô giản, chắc không thể đi xa, khả năng cao nhất là cô vẫn còn ở trong cửa hàng bách hoa tổng hợp hoặc đi đến những cửa hàng cạnh đó, vì vậy anh quay đầu, lại lần nữa quay lại thang máy.

Đang muốn đưa tay ấn phím, khóe mắt An Dĩ Trạch đột nhiên lướt qua một góc nho nhỏ cách đó không xa.

Bàn tay đang muốn ấn phím của An Dĩ Trạch lập tức dừng lại giữa không trung.

Bước từng bước qua đó, rốt cuộc An Dĩ Trạch cũng có thể nhìn rõ, một cục nho nhỏ đó thật ra là một người đang co ro dựa vào góc tường.

An Dĩ Trạch tới trước mặt người đó, chậm rãi ngồi xuống.

Tô Giản dựa lưng vào tường, đầu hơi nghiêng, đôi lông mi thật dài nhẹ nhàng bao trùm đôi mắt trong suốt, sự im lặng đối lập với vẻ khôn khéo bên ngoài, ngược lại đôi môi nhỏ khẽ mím, giống như có chút uất ức.

Trong góc, dưới chân tường, một cô gái ngồi co ro, khuôn mặt lúc ngủ yên tĩnh lại vữa khôn khéo.

Một giây đó, An Dĩ Trạch cảm thấy nhịp tim mình như ngừng một nhịp, lại mạnh mẽ đạp một cái.

Chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vén mái tóc của Tô Giản sang bên má, An Dĩ Trạch xoa xoa khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, giọng nói anh nhẹ nhàng chứa đựng chút đau lòng mà anh không phát hiện ra: "Giản Giản? Giản Giản? Tỉnh lại đi!"

Lông mi run rẩy tựa như cánh bướm, Tô Giản mở mắt ra, nhìn thấy AN DĨ Trạch ở trước mắt, còn có chút mơ hồ, ngơ ngác gọi: "Dĩ Trạch?"

"Ừ, là anh đây." An Dĩ Trạch nhẹ nhàng đáp.

Tô Giản dụi dụi mắt, trong giọng nói vẫn có chút mơ hồ, nên nghe có chút mềm mại: "Anh về rồi?"

"Ừ." An Dĩ Trạch xoa xoa khuôn mặt anh, tự nhiên ôm anh vào lòng.

Tô Giản ngẩn ngơ, lộ ra hai con mắt sau bả vai An Dĩ Trạch, nháy nháy: "Dĩ Trạch."

"Ừ?"

"Tôi đói rồi."