Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 14




Nhìn An Dĩ Trạch đi vào

cửa, Tô Giản vô cùng phẫn hận: An Dĩ Trạch, anh quả nhiên là tên tình

địch chết tiệt của tôi! Mỗi lần tôi và một em gái bắt đầu giai đoạn tốt

đẹp, anh đều xuất hiện phá hư!

An Dĩ Trạch không khỏi nhìn Tô Giản đang hung tợn nhìn anh chằm chằm:

“Sao vậy?” Nghĩ đến tình hình hôm qua, giọng nói anh mềm hơn một chút.

“Bụng còn đau không?”

Tô Giản hung tợn nghĩ: Ông đây đau phổi!

Đúng lúc này, Nhan Tử Vi ra khỏi phòng vệ sinh, An Dĩ Trạch sững sờ, hai

đầu lông mày từ từ nhíu lại: “Có khách tới nhà?”

Tô Giản gật đầu, bất đắc dĩ giới thiệu với anh: “Ừ, đây là bạn tốt của

tôi, Nhan Tử Vi, cô ấy nghe nói tôi bị tai nạn xe, cho nên mới đến thăm

tôi.”

Nhan Tử Vi thản nhiên vươn tay ra, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Ngài An,

ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là bạn tốt nhất của Tiểu Giản, trong khoảng thời

gian này, Tiểu Giản nhờ ngài chăm sóc.”

An Dĩ Trạch lạnh lùng nói: “Giản Giản là vợ tôi, chăm sóc cô ấy là việc

nằm trong phận sự của tôi.”

Tô Giản hung tợn nhìn chằm chằm nơi hai người nằm tay nhau, cô làm vẻ tự

nhiên nằm tay An Dĩ Trạch kéo ra, sao đó cười rực rỡ với Nhan Tử Vi:

“Tử Vi, chúng ta đi ăn cơm đi!”

An Dĩ Trạch trở tay cầm tay Tô Giản, đẩy anh đi về phía bàn ăn.

Tô Giản kinh ngạc: “Hả? Anh chưa ăn tối?”

An Dĩ Trạch gật đầu, ôm anh ngồi xuống bên cạnh mình, lấy bát đũa, lại

lấy một bát canh đầy cho anh, những động tác này cũng vì mấy ngày trước

đây mà trở nên thành thục lưu loát.

“Ăn nhiều một chút. Anh biết ở nhà một mình em sẽ lập tức không ăn cơm.”

“Tôi nào có!”

“Anh nhìn thấy em ném túi để sủi cảo đông lạnh vào thùng rác rồi.”

“Bách sủi cảo đông lạnh thì sao? Anh đừng xem thường bánh sủi cảo đông

lạnh!”

“Bây giờ em vừa có ngoại thương vừa có nội thường, sao có thể ăn được

loại thức ăn này?”

“Nội thương của tôi ở đâu ra?”

“Xuất huyết bên trong.”

“…”

“Nếu em không muốn tự làm, anh sẽ gọi tiệm cơm bên ngoài đưa tới.”

“Không cần, đồ ăn tiệm rất chán!”

“Vậy thì tốt, không cho phép ăn đồ ăn đông lạnh, mỳ ăn liền cũng không

được.”

“Sao điều này anh quản điều kia anh cũng quản vậy!”

“Vì em là vợ anh.”

Hai người ở bên này cãi nhau, Nhan Tử Vi ngồi đối diện xem vô cùng hứng

thú.

Đợi đến lúc cuộc đối thoại kết thúc, Tô Giản mới chú ý đến Nhan Tử Vi

ngồi đối diện còn cười khanh khách, nhất thời vì An Dĩ Trạch phá hư hình

tượng của mình trong lòng nữ thần mà không ngừng tức giận.

Đành xem bát cơm là An Dĩ Trạch đâm đâm để xả hận, đột nhiên một đôi đũa

kẹp một miếng thịt cá đưa vào bát anh.

Anh ngạc nhiên giương mắt, An Dĩ Trạch nói: “Đã lấy hết xương cá ra rồi,

sẽ không bị mắc nữa đâu.”

Ông đây chỉ bị mắc xương cá một lần, ngươi lại cố ý phá hư hình tượng

của ông trước mặt nữ thần, họ An, ngươi đừng quá phận! Tô Giản giận dữ

không dứt. ‘A’ một tiếng, ăn hết miếng thịt cá An Dĩ Trạch đưa cho.

Lúc này An Dĩ Trạch mới bắt đầu ăn cơm. Vậy mà chưa ăn được hai miếng đã

dừng lại, chần chờ nói: “Cơm không phải do em làm sao?”

Dĩ nhiên không phải tôi làm, là nữ thần làm cho một mình tôi! Rõ ràng

tôi và nữ thần có thể hưởng thụ thế giới hai người, anh lại muốn làm kỳ

đà cản mũi! Tô Giản rất bi phẫn.

Đột nhiên trong mắt Nhan Tử Vi lóe lên tia kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại

có chút ý vị sâu xa: “Ngài An, là tôi làm.”

An Dĩ Trạch không nói gì, từ tốn dùng cơm như ngày thường. Nhưng sau đó

Tô Giản chú ý thấy, tổng giám đốc An thường ngày tham lam ăn ba bát hôm

nay lại chỉ ăn một bát.

Lúc này, Tô Giản tất nhiên không có tâm trạng quan tâm đến tâm tình của

An Dĩ Trạch, sự chú ý của anh hiện tại đều đặt hết vào nữ thần, vì vậy

anh càng không ngừng gắp thức ăn cho Nhan Tử Vi: “Tử Vi, ăn nhiều một

chút!” “Tử Vi, ăn cái này đi!” A, cái tên Tử Vi này nghe thật mỹ lệ,

khiến anh nói cảm giác mình giống như Nhĩ Khang!

Nhan Tử Vi cười híp mắt nhận món ăn anh gắp, ánh mắt lại liếc nhìn vẻ

mặt lạnh lùng của An Dĩ Trạch: “Tiểu Giản, cậu đừng quan tâm mình, cậu

nên chăm sóc tốt ngài An mới đúng.”

Tô Giản quay đầu liếc An Dĩ Trạch, thấy An Dĩ Trạch nghiêm mặt, cũng

đang nhìn về phía này, lập tức sửng sốt. Đúng rồi, không phải hai người

đã thỏa thuận, ân ái trước mặt người ngoài? Mặc dù hai người giả kết

hôn, nhưng theo giao dịch, trong lúc này bất kì ai cũng không được tiết

lộ, chắc hẳn từ trước Tô Giản đã lén nói cho cô biết. Nếu An Dĩ Trạch

biết anh vi phạm hợp đồng, trở mặt sẽ không tốt, cho nên anh phải làm bộ

như Nhan Tử Vi không biết chân tướng chuyện hai người kết hôn giả, phải

diễn ân ái trước mặt cô! Tên mặt than họ An trừng anh nhất định là vì

vậy!

Nghĩ thông suốt, Tô Giản lập tức đưa tay gắp một ít rau hẹ, ném vào bát

An Dĩ Trạch, cười với anh: “Ăn nhiều một chút! Cái này rất tốt cho đường

tiêu hóa!”

Nhan Tử Vi ngồi đối diện cười híp mắt nói tiếp: “Đúng vậy, nghe nói rau

hẹ có công hiệu bổ thận tráng dương.”

Tô Giản: “…”

Cơm nước xong, An Dĩ Trạch tất nhiên lại bị Tô Giản sai đi rửa bát, lý

do là đạo lý không được để cho khách rửa bát, cũng không có đạo lý để

cho người tàn tật rửa bát.

Sau đó lôi kéo Nhan Tử Vi vào phòng nói chuyện riêng.

Nhìn nữ thần ngồi trên giường mình, Tô Giản cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhan Tử Vi lại nhìn Tô Giản nhẹ nhàng cười: “Xem ra An Dĩ Trạch đối xử

với cậu không tệ.”

“Đó là vì có cậu ở đây, hai bọn mình có ước định, ở trước mặt người

ngoài, thì phải diễn ân ái, anh ta cũng không biết cậu đã sớm biết hai

người chúng mình giả kết hôn.”

“Mình sẽ giữ bí mật, không nói cho anh ta biết!” Nhan Tử Vi nháy mắt vài

cái với Tô Giản. “Nhưng mà hôm nay cũng khiến mình được mở rộng tầm

mắt.”

“Hả?”

“Thì ra tổng giám đốc An ở nhà cũng rửa bát.”

“Đến đường và muối anh ta còn chưa phân biệt rõ, còn có thể làm gì? Chỉ

còn lại mỗi chức năng rửa bát thôi.”

Nhan Tử Vi nhếch miệng: “Bây giờ nhìn lại thì hình như An Dĩ Trạch cũng

rất tốt.”

Trái tim Tô Giản nhất thời trầm xuống. Gì chứ! Thật vất vả mới có một em

gái và tôi có quan hệ không tệ, đang tiến triển tốt, An Dĩ Trạch, anh

lại giành với tôi! Quả nhiên tôi và anh không đội trời chung!

Tô Giản vội vàng nói: “Thật ra thì anh ta đang dùng vẻ mặt mình gạt

người bên ngoài, những cái khác không có gì hay, cậu đừng nên thích anh

ta!”

Nhan Tử Vi ngẩn ra: “Sao mình có thể thích anh ta?”

Tô Giản nghe vậy thì mừng rỡ.

Lập tức nghe Nhan Tử Vi nói tiếp: “Mình chỉ cảm thấy, nếu Tiểu Giản cậu

suy nghĩ một chút, nắm lấy anh ta, cùng anh ta từ giả thành thật được?”

Tô Giản bị sặc bởi chính nước miếng của chính mình.

Nhan Tử Vi lẩm bẩm: “Hơn nữa, danh tiếng của An Dĩ Trạch ở bên ngoài

cũng không tệ, ngày thường cũng nghe nói anh ta không có scandal với phụ

nữ.”

Tô Giản sâu xa nói: “Không có scandal với phụ nữ, có thể là bị rối

loạn.”

Nhan Tử Vi sững sờ, tay vuốt cằm: “Điều này cũng không thể không có khả

năng, diện mạo, dáng người, gia thế, bản lĩnh, An Dĩ Trạch đều có đủ,

một người đàn ông chất lượng cao như vậy, dù đặt ở đâu, cũng sẽ đều có

người thích. Có điều anh ta cũng không phải gay,” Nhan Tử Vi cười dò xét

Tô Giản. “Tiểu Giản, cậu ở cùng anh ta đã được một tháng, chẳng lẽ còn

không nhìn ra sao?”

Tô Giản mở to mắt: “Sao mình có thể nhận ra?”

Nhan Tử Vi cười xấu xa: “Ví dụ, anh ta đối với cậu, có phản ứng không?”

Tô Giản nghe vậy chỉ cảm thấy kinh hãi, vội vàng nói: “Không có! Hoàn

toàn không có!”

Nhan Tử Vi hơi thất vọng, nhưng sau đó lại nói: “Vậy được, ngày nào đó

cậu mặc ít một chút, hấp dẫn anh ta thử xem.”

Tô Giản ngớ ra: “… Không thể tưởng tượng nổi.” Hấp dẫn tình địch chết

tiệt, còn làm loạn cùng với anh ta, Tô Giản cảm thấy ba quan điểm của

mình đều vặn vẹo.

“Có gì mà không thể tưởng tượng?” Nhan Tử Vi nở cười xinh đẹp, đánh giá

cô từ cao xuống thấp, thuận tiện sờ soạng ngực cô một chút. “Mình cảm

thấy, An Dĩ Trạch sẽ thích cái này của cậu.”

Cảm thấy bị nữ thần quấy rối tình dục, Tô Giản đỏ mặt, lắp bắp nói:

“Mình… mình…”

Cho là cô xấu hổ, Nhan Tử vi trêu chọc: “Cậu thế nào? Cậu cũng thích anh

ta sao?”

“Không!” Tôi chỉ thích nữ thần như cô thôi!

“Không?” Nhan Tử Vi suy nghĩ nhìn vẻ mặt của cô, từ từ thu nụ cười.

“Tiểu Giản, chẳng lẽ, cậu còn nhớ Lục Thừa Hòa?”

“Lục Thừa Hòa? Anh ta là ai?”

Nhan Tử Vi ngẩn ra, sau đó từ từ nở nụ cười: “Đúng rồi, mình quên mất,

cậu mất trí nhớ. Không sao, đó là một người không quan trọng, cô không

nhớ là tốt nhất.”