Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 36: Phòng livestream khủng bố




Edit: Bách Bách

Người đàn ông không có một chút do dự đặt cưa điện xuống.

Chỉ là một thiếu niên xinh đẹp yếu ớt, anh ta có thể giết chết cậu bằng một tay, nên có cưa điện hay không đều giống nhau.

Nguyễn Thanh nhìn thoáng qua thấy cưa điện đã dời khỏi cổ, cậu buông lỏng đồ vật đang cầm trong tay, đem tay từ bên hông túi móc ra, cậu mở miệng, "Cảm ơn anh, em tên là Diệp Thanh, còn anh trai tên là gì nha?"

Vấn đề này tựa hồ làm khó người đàn ông, anh ta lại lần nữa nghịch tóc cậu, có chút không xác định nói: "...... Hứa...... Trạch?"

"Hứa Trạch?"  Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn nam nhân, ngữ khí cẩn thận lại có chút gần gũi, nhẹ giọng mở miệng: "Em có thể gọi anh là A Trạch ca ca không?"

Thanh âm của thiếu niên còn chưa trải qua thời kì vỡ giọng, nghe vào trong trẻo mềm mại, nói chuyện mà tựa như đang làm nũng.

Là một người nhan khống, thật khó để từ chối yêu cầu của cậu ấy.

Hứa Trạch nhìn đứa em trai bỗng xuất hiện ở trước mặt, đôi mắt thiếu niên tràn đầy sự thuần khiết và ngây thơ, mang theo niềm vui vẻ muốn cùng người khác thân cận, giống như thể nỗi kinh hoàng và sợ hãi ban nãy chỉ là ảo ảnh. .

Thiếu niên nhìn giống như một kẻ ngốc.

Rõ ràng vừa nãy còn bị hắn dùng cưa điện uy hiếp, nhưng bởi vì hắn cùng anh trai cậu lớn lên giống nhau, cậu liền buông lỏng cảnh giác, thậm chí bắt đầu cùng hắn thân cận. 

Cứ như thế cậu ngỏ ý làm bạn cùng với chó sói, một con thỏ nhỏ, yếu đuối và ngây thơ, ngu ngốc đến mức không biết sống chết.

Tuy nhiên... Có một đứa em trai ngu ngốc có vẻ không tệ nhỉ?

Hơn nữa, nếu móc đôi mắt ra, dường như chúng sẽ mất đi ánh sáng.

Hứa Trạch lộ ra nụ cười xán lạn, "Có thể "

Hứa Trạch nói xong, lập tức vươn tay trêu chọc mí mắt thiếu niên, "Vậy bây giờ em có thể khóc không?"

Nguyễn Thanh bị chọc có chút đau khiến nước mắt trào ra, nhưng cậu cố hết sức kiềm chế lại.

Vẻ mặt có chút đáng thương nhìn Hứa Trạch, "Em có chút khát, khóc.....khóc không được..."

Hứa Trạch không kiên nhẫn nhíu mày, rất là không vui mở miệng, "Không phải em nói là anh trai có thể nhìn em khóc sao?"

Ngữ khí của Hứa Trạch nghe có chút nguy hiểm, tựa hồ ở loại quan hệ "anh em" này nếu không đạt được điều hắn muốn thì sẽ đổi ý ngay lập tức.

Nguyễn Thanh cũng không hoảng sợ,cậu lộ ra vẻ ủy khuất thấp giọng mở miệng, "Chỉ là... em mới vừa chạy một đoạn đường dài, rất mệt mỏi, lại khóc rất lâu, thân thể giống như thiếu nước...... Trong tình trạng cơ thể đang thiếu nước, em sẽ không thể khóc được..."

Âm thanh của thiếu niên càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng ủy khuất, cuối cùng giống như sắp khóc, nhưng bởi vì ánh mắt quá mức khô khốc, nên không có nước mắt rơi xuống.

Thiếu niên kéo kéo góc áo Hứa Trạch, có chút không hiểu tại sao hắn lại tức giận lại có chút khiêm tốn cầu xin, "Thực xin lỗi a Trạch ca ca, đừng tức giận... Được không?"

Thấy Hứa Trạch không nói gì, thiếu niên tựa hồ có chút sợ hãi, thanh âm tràn đầy run rẩy cùng nức nở, "A Thanh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh trai đừng không cần em..."

Thiếu niên nói xong liền vươn tay dùng sức dụi dụi mắt, lực đạo kia có chút lớn, tựa hồ muốn cưỡng ép nước mắt của chính mình rơi xuống.

Thiếu niên lúc này thoạt nhìn vô cùng đáng thương cực kì, vẻ mặt đáng thương cùng bất lực, sợ Hứa Trạch không cần cậu.

Tuy nhiên, ngay cả khi đôi mắt của cậu đỏ hồng như thể bị rút máu, cũng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Rõ ràng thiếu niên không nói dối, bởi vì thiếu nước mà cậu không khóc được.

Thiếu niên lại ngoan ngoãn nghe lời, hắn muốn cậu khóc cậu liền nỗ lực dụi mắt, ngoan ngoãn đến mức hận không thể khiến người muốn ôm cậu vào lòng để bảo vệ, không cho cậu chịu dù một chút ủy khuất.  

Tuy nhiên, Hứa Trạch chỉ cảm thấy rằng người em trai bỗng xuất hiện này thật phiền phức.

Này hơn nửa đêm hắn đi đâu mua nước cho cậu?  Nơi này không gần nơi hắn ở.

Nguyễn Thanh dường như nhìn ra vẻ khó xử của Hứa Trạch, buông mi mắt ra, cẩn thận mở miệng nói: "A Trạch ca ca, em......... Em không thể khóc, có thể hay không. ..... Anh đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua chai nước?"

Vì bên này có một khu dân cư, nên 24 giờ khuya cửa hàng tiện lợi vẫn mở.

Hứa Trạch không từ chối, kiên quyết xoay người, "Đi thôi."

Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đi theo Hứa Trạch, hướng cửa hàng tiện lợi đi đến.

Cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, hai người rất nhanh đã tới nơi.

Cách một cửa hàng tiện lợi trong vòng 50 mét, Hứa Trạch chậm rãi dừng lại.

Còn Nguyễn Thanh không có dừng lại, chuẩn bị đi đến cửa hàng tiện lợi.

Gần đến cửa hàng tiện lợi, cậu lại bị Hứa Trạch từ phía sau kéo trở về.

"Anh đi mua cho em, em đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích."  Hứa Trạch nói xong liền nhét cái cưa điện vào tay cậu, xoay người chuẩn bị đi đến cửa hàng tiện lợi.

Khi hắn vừa xoay người lại, phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, cùng với một âm thanh của vật kim loại rơi xuống đất.

Hứa Trạch quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên bị trọng lượng cưa điện làm ngã trên mặt đất, ngay cả bàn tay nhỏ bé cầm cưa điện đều bị làm cho đỏ bừng.

Cả người đáng thương hề hề thậm chí muốn rút chiếc cưa điện ra cũng không được, cưa điện đè nặng lên tay cậu, nhưng tay cậu vừa kéo ra đã liền đau, nên căn bản cậu không thể rút ra được.

Hứa Trạch: "......" Em trai của hắn thực sự rất yếu.

Cưa điện của hắn mặc dù được chế tạo đặc biệt, nặng hơn cưa điện tương tự rất nhiều, nhưng cũng không đến mức trực tiếp kéo người xuống đất.

Hứa Trạch cầm cưa điện lên, cứ như vậy thẳng tắp ném xuống đất, sau đó xoay người đi về một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

Trong nháy mắt Hứa Trạch xoay người, nước mắt cậu không ngừng chảy xuống.

Chiếc cưa điện nặng hơn cậu nghĩ rất nhiều, khoảng ba bốn chục cân, lập tức đè lên tay cậu, cơn đau kích thích khiến cậu suýt không cầm được nước mắt.

Còn may là Hứa Trạch đã đi.

Nguyễn Thanh lau nước mắt, xoa xoa đôi bàn tay đỏ ửng, cố kìm nén nước mắt, mờ mịt nhìn xung quanh.

Tính cách Hứa Trạch giống như một đứa trẻ, tuyệt đối không thể thích lâu, huống chi nhiệm vụ của hắn chính là giết cậu.

Ở bên cạnh hắn chỉ có một kết cục là cái chết.

Hơn nữa thời gian vui chơi này, có lẽ không quá năm ngày, cuối cùng nhiệm vụ của cậu thời hạn còn dư chỉ có năm ngày.

Nhưng thời gian mua nước thực sự quá ngắn, nhiều nhất không quá năm phút, hoàn toàn không đủ để cậu bỏ chạy.

Hơn nữa, tốc độ Hứa Trạch quá nhanh, cho dù cậu chạy trước năm phút đồng hồ, vẫn là sẽ bị đuổi theo.

Muốn Hứa Trạch không đuổi theo, trừ phi...

Nguyễn Thanh mơ hồ nhìn chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở vị trí bên trái cách đó không xa có một khu rừng cây.

Vị trí của cửa hàng tiện lợi này khá đặc biệt, nằm giữa *tiểu khu*, lại gần công viên và quảng trường bên tay phải.

* tiểu khu: khu dân cư ( tui thấy để là tiểu khu sẽ hay hơn)

Vị trí kế công viên và quảng trường là một hồ nước nhân tạo, bốn phía được trồng hoa, và cây xanh một cách tỉ mỉ.

Vị trí hiện tại của Nguyễn Thanh là ở giữa đại lộ giữa bụi hoa và hồ nước nhân tạo, bên này không có đèn, chỉ có ánh đèn nhàn nhạt của các cửa hàng tiện lợi chiếu sáng qua đây.

Nhưng vị trí hiện tại của cậu cũng cách cửa hàng tiện lợi cũng không sai biệt lắm 50 mét, ánh đèn của cửa hàng tiện lợi không đủ chiếu sáng bên này.

Nguyễn Thanh cụp mắt xuống, hít sâu một hơi, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên.

"A!!!"

"Có rắn!!!"

Tiếng kêu chói tai của thiếu niên đánh vỡ màn đêm yên tĩnh, thu hút sự chú ý.

Thiếu niên sợ hãi nhìn rừng cây đen nhánh phía sau, sau đó giống như bị dọa sợ, hoảng sợ chạy trốn đến một chỗ cách xa rừng cây, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi loài sinh vật này.

Mà phía sau thiếu niên là một hồ nước nhân tạo.

Tựa hồ bởi vì sắc trời quá tối, lại quá sợ hãi, nhất thời không chú ý phía sau có hồ nước, cậu lùi lại chân bước vào khoảng không, cả người rơi vào trong hồ nước.

Sau một hồi vùng vẫy, cậu chìm xuống nước, biến mất trên mặt nước, chỉ còn lại mấy bọt khí ở trên mặt nước.

Hứa Trạch đang ở trên kệ đựng nước khoáng, sau khi nghe thấy tiếng hét chói tai, vội vàng chạy tới, nhưng không kịp giữ lấy thiếu niên.

Hắn nhìn hồ nước do dự một chút, cuối cùng cởi áo ngoài, sau đó nhảy xuống hồ.

Ý đồ đem em trai vừa mới nhận được vớt lên.

Em trai của hắn tuy ngốc nghếch, nhưng đôi mắt kia còn đẹp hơn bất kì bộ sưu tập đá quý của hắn.

Ông chủ cửa hàng tiện lợi không phải là người điếc, ông cũng đã nghe thấy một tiếng hét chói tai, nhưng tốc độ của ông không nhanh bằng Hứa Trạch, đợi đến khi ông thở hổn hển chạy tới thì trên mặt hồ đã không còn ai.

Ông gọi hai lần, nhưng không có phản hồi, lập tức lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi báo nguy khẩn cấp.

Khi ông vừa tường thuật xong hiện trường, mặt hồ đen thăm thẳm rốt cuộc cũng động đậy.

Hứa Trạch cố gắng bò lên bờ, nhưng chỉ có một mình hắn.

Đêm hôm đó, ánh sáng yếu ớt không đủ chiếu sáng đáy hồ, dưới đáy hồ rất khó tìm được người, hắn tìm hơn mười phút đồng hồ, nếu như người yếu ớt không chịu xuống nước, căn bản là không thể sống sót ở trong hồ.

Em trai hắn yếu đuối như vậy, nhất định đã chết.

"Anh có ổn không?"  Ông chủ cửa hàng tiện lợi vội vàng chạy tới, "Yên tâm, tôi đã báo nguy rồi."

Hứa Trạch có chút khổ sở, giống như mất đi món đồ chơi mới yêu thích nhất, hắn hoàn toàn không để ý đến ông chủ cửa hàng tiện lợi, kéo cưa điện từ từ đi về phía bóng tối trước mắt.

......

Nguyễn Thành lúc này đã từ trong hồ bò ra chỗ khác, sau đó thở hồng hộc, nằm trên cỏ lấy lại nhịp thở.

Quả nhiên cậu vẫn là có chút quá đánh giá cao thân thể của mình.

Thân thể này ngay cả đi bộ mười phút cũng đã thở hồng hộc, lúc này Nguyễn Thanh đã hoàn toàn không thể động đậy dù chỉ một chút.

Nếu sát thủ xuất hiện vào lúc này, cậu sẽ chết không thể nghi ngờ.

May mắn thay, hồ nước có thể che giấu hoàn hảo tiếng thở và nhịp tim, nên Hứa Trạch đã không phát hiện ra cậu.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vừa nhìn thiếu niên rơi xuống nước, nếu không phải mục tiêu chết, phòng phát sóng trực tiếp đã tối sầm lại, bọn họ sợ là thật sự cho rằng thiếu niên đã bị chết đuối.

Bỗng một cánh tay vươn ra nắm lấy mặt đất từ từ bò lên.

Thiếu niên toàn thân ướt sũng, áo thun hơi hơi ẩm ướt dính vào da thịt, có thể thấy được dáng người mảnh khảnh hoàn mỹ, ngay phong cảnh trước ngực cũng mơ hồ có thể thấy được.

Lúc này, trên màn hình thiếu niên đang nằm trên mặt đất khe khẽ thở dốc, thanh âm trầm thấp mềm mại câu nhân vô cùng, trên mặt thiếu niên có chút đỏ bừng cùng ướt át, tóc ướt sũng dính ở trên mặt có vài phần xinh đẹp mỹ lệ, giống như yêu tinh từ trong tranh bước ra.

Tựa như ban đêm bò lên trên bờ, muốn dùng dung mạo xinh đẹp và thanh âm mê người của cậu để mê hoặc nhân tâm những thủy thủ xấu số. 

Vốn đang đau lòng an ủi,  làn đạn nháy mắt liền thay đổi.

【 Thực xin lỗi, ta biết lúc này hẳn là đau lòng  thay cho Khanh Khanh, nhưng là ta ( Tấn Giang không cho phép *khí quan* xuất hiện) không có nghe sai sử (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)】

* khí quan: cơ quan, bộ phận ( thực ra tui cũng không hiểu lắm, ko biết nghĩa tui hiểu đúng không chắc là muốn thẩm du mà ko đc hay sao á...)

【 Này! Khanh Khanh cứ như vậy không hề phòng bị nằm bất động ở đó sao! *Thẹn lòng* ở đâu!?  Đạo đức ở đâu!?  Địa chỉ ở đâu!? (✧ω✧)  】

*thẹn lòng: xấu hổ, bối rối mất tự nhiên ( ý bạn đó nói là Thanh Thanh không thấy xấu hổ mất tự nhiên vì bị người khác nhìn á, mà em nó diễn mà  ("。• ω •。"))

【 Ô ô ô, muốn cùng Thanh Thanh dán dán, muốn đặt Thanh Thanh ở dưới thân, muốn làm gì thì làm σ(≧ε≦σ) ♡ 】

Góc này tương đối khuất, Nguyễn Thanh nghỉ ngơi một lát mới hồi phục sức lực.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, hơi đun nóng quần áo, cho đến khi không vắt ra được nước nữa, cậu mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Điện thoại đã bị ngâm nước hoàn toàn, Nguyễn Thanh vốn dĩ không có chút hi vọng nào, kết quả là điện thoại đã có thể khởi động lại máy, thậm chí có thể tiếp tục sử dụng.

Đại khái nhận ra Nguyễn Thanh đang nghi hoặc, giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên,【 trong quá trình trò chơi diễn ra, di động người chơi sẽ không có bất kỳ hư hao gì.  】

Nguyễn Thanh nhàn nhạt "ừ" một tiếng sau đó click mở phó bản giao diện nhiệm vụ.

【 Nhiệm vụ: Sống sót sau bảy ngày hoặc tìm chủ nhân của Phòng phát sóng trực tiếp khủng bố.  】

【 nhiệm vụ chi nhánh một: Trên mạng bình luận ác ý đả thương người khác, hoàn thành.  】

【 nhiệm vụ chi nhánh hai: Nỗ lực kiếm tiền trả tiền thuê nhà chưa hoàn thành  】

Nguyễn Thanh xem xong sau, tiếp theo bấm mở tài khoản cá nhân.

Tài khoản không còn là 50 đồng nữa mà đã biến thành một con số giật mình.

Xem ra người hảo tâm thật không ít.

Nguyễn Thanh chuyển giao tiền thuê nhà xong, lần nữa bấm mở nhiệm vụ.

Trạng thái của nhiệm vụ chi nhánh hai đã thay đổi, biến thành "hoàn thành".

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem vốn đang trầm mê với hình ảnh vừa nãy, nhưng khi Nguyễn Thanh vừa lấy điện thoại di động ra, lập tức có ngốc ra.

【 Mọi người trong nhà, là tui nhìn nhầm cái gì sao? Di động của Thanh Thanh không phải bị tên cưa điện tên kia nhặt đi rồi sao? 】

【 Tui cũng không biết...... Hai cái điện thoại di động này không giống nhau sao?  】

【 Tui vẫn luôn nhìn, tui tin tưởng lão bà chỉ có một cái điện thoại di động, tui cũng tin tưởng cái điện thoại di động này nhất định là trong tay cái tên cưa điện kia.  】

【 Nhưng không nhất định, có lẽ Khanh Khanh có hai cái điện thoại di động, chỉ là chúng ta không biết.  】

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem đều ngốc, cũng may có rất nhiều người ghi hình lại, hưng phấn đi xem ghi hình.

Nhưng vẫn không tìm được đáp án, dường như điện thoại di động của Nguyễn Thanh từ trong không trung biến tra.

Người xem vẫn chưa từ bỏ ý định, tua chậm lại tìm kiếm dấu vết để lại, ý đồ tìm ra mấu chốt vấn đề.

Điện thoại di động vốn nên ở trong tay Hứa Trạch, cuối cùng lại lọt vào tay một thiếu niên xa lạ, cho nên hai nơi đương nhiên không thích hợp.

Đầu tiên là lúc Hứa Trạch nhặt được điện thoại di động, thứ hai là khi hai người ở cùng nhau.

Vì vậy phòng phát sóng trực tiếp người xem chính xem đi xem lại hai lần này, vẫn là không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể cho rằng chính là thiếu niên có 2 cái điện thoại di động.

Rốt cuộc bọn họ tuy rằng nhìn thiếu niên ở nghiêng túi xách, nhưng không đại biểu ngay từ đầu nghiêng túi xách không có đồ vật gì bên trong.

Có lẽ ngay từ đầu, thiếu niên đã nghiêng túi để nhặt được điện thoại di động.

Chỉ có một số người mới cảm thấy thời điểm thiếu niên bị Hứa Trạch bắt cóc có chút không thích hợp.

Đầu tiên, thiếu niên cho tay vào nghiêng túi, tựa hồ tưởng lấy cái gì, sau đó lại kéo ra, sau đó tựa hồ là túm chặt quần áo của mình.

Thiếu niên quá mức thanh tú, bóng người cơ hồ bị HứaTrạch che mất một nửa, nhưng vì là ban đêm, nên nhìn không rõ tay thiếu niên rốt cuộc đang làm cái gì.

Nhưng nếu cậu có được điện thoại di động của mình, ở vị trí này hẳn là dễ bị phát hiện nhất.

Chính xác là cậu đã làm thế nào?

Trên cổ cậu là một cái cưa điện, bất cứ lúc nào cũng có thể chặt đứt đầu cậu, đừng nói là một thiếu niên xinh đẹp yếu ớt, mà một người bình thường cũng không thể bình tĩnh lại được.

Làm thế nào một thiếu niên vẫn có thể lấy được điện thoại di động vào thời điểm này?

Đáp án này không đáng tin bằng thiếu niên cầm hai điện thoại di động nên không ai nói ra.

Sau khi nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành, Nguyễn Thanh cất điện thoại di động trở lại túi xách, sau khi xác định xung quanh không có ai mới chậm rãi rời khỏi vị trí hồ nước nhân tạo.

Rốt cuộc, bên này cũng không an toàn.

Hiện tại, sát thủ chỉ là tạm thời cho rằng cậu đã chết, nếu biết mình còn sống, nhất định sẽ quay lại.

Nguyễn Thanh suy đoán khi sát thủ đang săn giết mục tiêu, hẳn là không cho phép người thường trước hắn mặt động thủ.

Cho nên Hứa Trạch mới không cho cậu đi đến cửa hàng tiện lợi.

Như vậy chỉ cần cậu đi đến nơi đông người thì có lẽ sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Điều quan trọng nhất mà cậu cần bây giờ là nghỉ ngơi, bởi vì thời gian tới rất có thể sẽ xảy ra một trận chiến khốc liệt cần phải chiến đấu.

Hy vọng đám kia người chơi kia có người có thể xem hiểu những ám chỉ cậu viết trên giấy.

Bởi vì nếu họ không hiểu, thì chính cậu phải tự làm điều đó.

Hiện tại sự tình vẫn chưa kết thúc, Nguyễn Thanh suy đoán ý của cậu có thể là đám người chơi đã hiểu rõ, rốt cuộc khi cậu bị đuổi giết đến tận đây bác sĩ Ôn Lễ cũng không tới.

Phải biết rằng Ôn Lễ có thể nhìn thấy phát sóng trực tiếp, nếu như hắn không tới, đồng nghĩa với việc bị người ta giữ chân.

Nếu có thể giữ chân Ôn Lễ, tám chín phần mười là những người chơi dựa theo ám chỉ của cậu đi đến bệnh viện.

Nguyễn Thanh chậm rãi đi trên đường cái, lúc anh đang bước nhanh trên đường cái thì đột nhiên nhận được một tin nhắn.

"Chạy mau, ở gần hẻm nhỏ có hai sát thủ, tôi có khả năng không sống nổi, cám ơn lần trước cậu đã cứu tôi."

Nguyễn Thanh nhìn qua, là Tô Tiểu Chân gửi tới.

Trước đó, khi họ chạy ra phòng thuê đã trao đổi phương thức liên lạc.

Nguyễn Thanh xem xong tin nhắn, trực tiếp xoay người, không chút do dự đi vào hẻm nhỏ lần nữa.

Con hẻm nhỏ phức tạp, đối với những người không quen thuộc, nó giống như một mê cung nhỏ.

Nhưng cho dù Nguyễn Thanh rất quen thuộc với kết cấu của hẻm nhỏ, cũng khó có thể tìm ra ngay vị trí của Tô Tiểu Chân.

Nhưng may mắn thay, vị trí của Tô Tiểu Chân không dễ tìm thấy, nhưng vị trí sát thủ thì rất dễ tìm thấy.

Bóng đêm tương đối yên tĩnh, mỗi một động tác đều sẽ phóng đại, Nguyễn Thanh trực tiếp đá một chân vào thùng rác, phát ra tiếng động rất lớn.

Rồi cậu lập tức xoay người, vụt sang một con hẻm khác.

Tiếp theo lại đá một chân vào thùng rác, sau đó đá một lần nữa vào một con hẻm khác.

Sau khi lặp lại ba lần mà không có nhiều khác biệt, cuối cùng cũng có thể được nghe thấy âm thanh của ai đó đang đến gần.

Ở ban đêm rất yên tĩnh, ngoại trừ cậu và Tô Tiểu Chân, chỉ còn lại những sát thủ.

Nguyễn Thanh không đá thùng rác nữa, mà nhanh chóng rẽ trái rẽ phải, thay đổi vô số con đường, lúc này cũng ngẫu nhiên phát âm thanh, dẫn sát thủ đuổi theo.

Hiện tại cả người cậu hoàn toàn vô lực, tiếp tục truy đuổi chắc chắn sẽ chết không thể nghi nhờ, chỉ có thể dùng biện pháp này nắm lấy cơ hội.

Nguyễn Thanh cũng không phải lang thang không có mục tiêu để dẫn sát thủ, mà là cậu đang dẫn sát thủ đến đường cái.

Chỉ cần đến đường cái, sát thủ sẽ không thể ra tay nữa.

Tuy nhiên, trời cao chưa bao giờ quá chiếu cố Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh xoay vài lần sau đang chuẩn bị phát ra âm thanh thì liền phát hiện một bóng người nấp trong góc.

Nhưng cửa hàng này không bằng không có cửa hàng, bởi vì mặt đất tràn đầy vết máu, chỉ thấy một bóng dáng đang ẩn nấp ở đó.

Bóng người kia không cần phải nói cũng biết, chính là Tô Tiểu Chân.

Trạng thái của Tô Tiểu Chân lúc này không tốt, chân của cô ấy dường như đã bị một vũ khí sắc bén cắt đứt, rõ ràng là không thể đi lại.

Tô Tiểu Chân lúc này cũng nhìn thấy Nguyễn Thanh, nàng vô cùng sốt ruột xua tay, thầm nói gì đó.

Đi mau!

Sát thủ đã được Nguyễn Thanh dẫn đi đến hướng này rồi, nếu mặc kệ Tô Tiểu Chân, thì Tô Tiểu Chân liền gặp nguy hiểm.

Nguyễn Thanh nhìn về phía sau, rồi bước nhanh đến bên Tô Tiểu Chân, nâng nàng lên.

Trạng thái của Nguyễn Thanh lúc này đỡ một người đi lại cũng quá miễn cưỡng, miễn bàn chân của Tô Tiểu Chân còn bị thương.

Tô Tiểu Chân cũng biết chính mình sẽ trói buộc cậu, nước mắt lưng tròng và hạ giọng nói, "Đừng giúp tôi, cậu đi nhanh lên, nếu không cả hai chúng ta đều không thể đi."

Nguyễn Thanh tự nhiên là không thể giúp Tô Tiểu Chân đi xa, cậu chỉ là giúp Tô Tiểu Chân thay đổi chỗ mà thôi.

Đổi sang con hẻm nhỏ âm u không vết máu.

Cậu ngồi xổm xuống, hạ thấp âm lượng để chỉ mình Tô Tiểu Chân nghe thấy, "Đi thẳng theo con hẻm này, đi đến ngã rẽ thứ hai, rẽ phải rồi tiếp tục đi thẳng. Đi, đến ngã rẽ thứ ba lại rẽ phải là có thể tới đường cái."

"Con đường tiếp theo, bất kể là ai muốn mang cô đi, cô không được đi, nếu như đối phương  ngoan cố muốn mang cô đi, dù phải lãng phí đồ vật trân quý gì cũng không được đi cùng đối phương, trừ phi là cảnh sát."

Nói xong, Nguyễn Thanh đứng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi cậu chuẩn bị đi,  có ai đó đã kéo ống quần của cậu lại.

Nghe Nguyễn Thanh nói xong, nước mắt Tô Tiểu Chân lưng tròng, nàng yên lặng kéo thiếu niên, quay đầu nhìn thiếu niên, vươn tay đưa cho thiếu niên một vật, "Đây là... Thời Biểu... , có thể khiến người ta không thể động đậy, nhưng hiệu quả chỉ có ba giây."

Nguyễn Thành nhận lấy đồ vật cái gì cũng không hỏi, lập tức rời đi.

Bởi vì sát thủ đang ở gần đây.

Hệ thống nhìn lại phát ra âm thanh, trong lòng thiếu niên không khỏi nói: 【 Cậu...... Thích nàng?  】

Nguyễn Thanh trả lời rất dứt khoát, 【 tôi không thích ai cả. 】

Hệ thống dừng lại một chút 【 cậu cũng thật tốt. 】

Dùng tính mạng để cứu người khác, không phải là loại người tốt, thì chính là ngu xuẩn.

Nguyễn Thanh không khỏi cười lên, trong đầu mang theo ý cười mở miệng, 【 tôi vẫn luôn là người tốt a.  】

Làm thế nào cậu có thể làm Tô Tiểu Chân thất vọng với cậu?

Hơn nữa, nếu không đến đây một chuyến, thì làm sao có thể có được vật phẩm, phải biết cậu không có đủ tích phân để đổi vật phẩm này.

Tuy chỉ có ba giây đông hồ.

Đương nhiên,chủ yếu vẫn là Tô Tiểu Chân.

Nếu không đoán sai, người chơi mạnh nhất trong nhóm người chơi này không phải là ba người chơi có thể chiến đấu với Kỷ Ngôn, mà là cô gái có vẻ ngoài mềm mại và yếu đuối, Tô Tiểu Chân.

Mặc dù kỹ thuật diễn xuất của Tô Tiểu Chân rất tốt nhưng đáng tiếc lại gặp được cậu

Trong mắt anh, cả người cô đều là sơ hở.

Ví dụ như rõ ràng bị Kỷ Ngôn giẫm lên, nhưng nàng lại chạy nhanh hơn cậu.

Phải biết rằng sức lực của Kỷ Ngôn không nhẹ hơn máy cưa điện của Hứa Trạch bao nhiêu, nhưng nếu là xương cốt dưới chân của người bình thường đại khái là gãy chân đi.

Thế nhưng sau khi bị véo đá, sắc mặt Tô Tiểu Chân chỉ trắng bệch, nhỏ giọng khóc.

Nguyễn Thanh nhưng không nghĩ tới chính là Kỷ Ngôn đá chân lưu tình.

Đương nhiên chỉ có thể là  trên người Tô Tiểu Chân quá cổ quái.

Cẩn thận nghĩ lại, ngay từ đầu khi Kỷ Ngôn bắt đầu muốn giết những người chơi kia, là nàng đã cố ý đưa cho cậu di động.

Ngay cả rơi xuống tầng 5 cũng là nhìn thấy cậu ở đó nên cố ý đi.

Nếu đối phương nỗ lực muốn diễn như vậy, cậu đương nhiên muốn phối hợp một chút.

Bởi vì chậm trễ, sát thủ sẽ càng ngày càng gần, cho dù Nguyễn Thanh không phát ra âm thanh, cũng sẽ xác định được vị trí của hắn.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nguyễn Thanh rốt cuộc không rảnh lo không thể phát ra âm thanh, mà nhanh chóng chạy.

Bởi vì sát thủ ở ngay sau cậu.

Sát thủ kia tuyệt đối không phải Hứa Trạch, cho nên tạm thời sẽ không vì con mắt của cậu mà giết cậu.

Nếu bị bắt, nói không chừng thật sự sẽ chết.

Âm thanh phía sau càng ngày càng gần, tốc độ cực nhanh.

May mắn thay, vị trí của Nguyễn Thanh trên đường cái cách đó không xa.

5 mét.

4 mét.

......

1 mét.

Người ở sát sau lưng Nguyễn Thanh đã gần trong gang tấc, cậu dùng hết sức lực toàn thân phóng một cái, cả người rời khỏi hẻm nhỏ, đụng ngã từ người này sang người khác trên đường cái.

Nguyễn Thanh nhìn bóng người ở ngõ nhỏ, nhẹ nhàng thở ra.

Bóng người dường như đã từ bỏ, đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh bò dậy, vỗ vỗ quần áo, đang định tùy tiện chọn một phương hướng đi, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trước mặt, tay cầm xiên nướng nhìn cậu.

Là...Hứa Trạch

Nguyễn Thanh: "......"