Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 33: Phòng livestream khủng bố




Edit: Bách Bách

Dưới tình huống bị sát thủ lựa chọn sống bảy ngày khó khăn như thế nào, trong lòng người xem phát sóng trực tiếp khủng bố rất rõ ràng.

Về cơ bản, không ai có thể từ trong tay sát thủ của phòng phát sống trực tiếp khủng bố sống sót.

Bởi vì, sát thủ của phòng phát sóng trực tiếp khủng bố không phải là người bình thường.

Hoặc có IQ cực cao, hoặc có một thân thủ quỷ dị, hoặc có một năng lực kì lạ.

Thậm chí còn có khả năng tự hồi phục.

Tựa như Giang Tứ Niên và bác sĩ Ôn Lễ, rõ ràng có một vết thương k n

Dưới tình huống như vậy, nếu muốn giết bọn họ, không khác gì ấy trứng chọi đá.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp khủng bố nhìn hung thủ ngoài cửa, lại nhìn thiếu niên trong phòng, không khỏi cảm thấy trái tim trong lòng đập nhanh hơn.

Phải biết, cho dù không mở cửa thì cũng không có khả năng ngăn cản sát thủ.

*Lối thoát hiểm này chỉ có thể ngăn cản một chút ít thời gian của người bình thường, hoàn toàn không thể ngăn cản thợ săn phát sóng trực tiếp khủng bố.

* tui nhớ là cái cửa sổ thoát hiểm hay gì á ở mấy chương trước nvc có nói

Ngay khi mọi người đang hoảng loạn, điện thoại di động của thiếu niên đột nhiên vang lên.

Là tin nhắn.

Thiếu niên lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy tin nhắn nhận được trên điện thoại, liền mở to hai mắt, tựa hồ rất kinh ngạc.

Bởi vì tin nhắn phía trên viết về phòng phát sóng trực tiếp khủng bố, nó cũng nói rõ rằng anh ta là sát thủ được chọn.

Còn có cả video.

Sau khi xem xong video, cậu nhanh chóng nhìn người bị chọn.

Không biết liên hệ với ai.

Tuy rằng không rõ đây có phải sự thật hay không, nhưng thiếu niên tựa hồ có chút sợ hãi, cũng có chút sốt ruột.

Cho dù có ai bị kết án tử hình, cậu cũng sẽ không thờ ơ, sợ rằng không có khả năng chỉ là một trò đùa dai.

Cố tình vào lúc này, giọng nói của người đưa cơm hộp vang lên: "Này, xin chào, cơm hộp của ngài đặt đến rồi, phiền mở cửa lấy một chút. "

Thiếu niên hiện tại giống như chim sợ cành cong, mỗi một thanh âm đều làm cho cậu càng thêm sợ hãi.

Nhưng mà, thiếu niên đang sợ hãi tựa hồ càng thêm xinh đẹp, cảm giác u ám cùng nặng nề hoàn toàn biến mất, phảng phất như một búp bê sứ ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt lấp lánh, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía cửa.

Vào khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới tươi đẹp bỗng trở thành phông nền.

Thiếu niên cắn môi dưới, đôi môi tái nhợt có điểm đỏ ửng, giống như một bức tranh thủy mặc uốn lượn thành một vườn hoa đào xinh đẹp.

Một người giao cơm hộp sẽ gõ cửa nhiều lần mà khách hàng còn không mở cửa sau, còn sẽ kiên nhẫn như vậy sao?

Cậu không có gọi cơm hộp, nhưng cậu biết thời gian đưa cơm hộp đưa là có hạn, nếu không nhận thì nhất định cũng sẽ có việc không hay xảy ra.

Người đàn ông ngoài cửa dường như rất kiên nhẫn, như thể anh ta đang đợi cậu mở cửa.

Thiếu niên tràn đầy sợ hãi, môi mím chặt, trên mặt tràn đầy tơ máu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Người giao cơm hộp, chẳng lẽ là sát thủ của phòng phát sóng trực tiếp khủng bố sao?

Về phần Kỷ Ngôn, chẳng lẽ thật giống tin nhắn, cũng là sát thủ của phòng phát sóng trực tiếp khủng bố sao...

Cuối cùng, thiếu niên hít sâu vài hơi, cố gắng trấn an bản thân lại, sau đó nhanh chóng cởi áo khoác dính máu, nghiêng túi xách.

Tiếp theo, cậu nhanh chóng xé toạc khăn trải giường ra, cố định mảnh vải ở một bên, sau đó kéo mặt còn lại về phía cửa sổ.

Toàn bộ quá trình không mất một phút.

Thiếu niên đi tới bên cửa sổ, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy điện thoại di động ra bấm gọi một dãy số.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu không có người trả lời, nhưng thiếu niên vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi.

Rõ ràng đối phương có chút khó chịu, cuối cùng cũng có người nghe điện thoại.

" Có chuyện gì?" Âm thanh nghe có chút không kiên nhẫn của Kỷ Ngôn vang lên, đồng thời còn kèm theo một vài tiếng va chạm.

Nghe có vẻ giống như đang đánh nhau.

Thiếu niên đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt hơi rũ xuống, thần sắc có chút không rõ ràng, mở miệng nói: "Này, xin chào, cơm hộp của ngài đặt đến rồi, phiền mở cửa lấy một chút. "

Giọng của cậu giống hệt giọng của người đàn ông giao hộp cơm, và gần như không thể nghe thấy sự khác biệt.

Ngay cả lúc tạm dừng cũng giống hệt với người đàn ông vừa rồi.

Nếu không nhìn thấy hình ảnh, chỉ nghe âm thanh, giống như người đàn ông giao cơm hộp gõ cửa.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, những người xem trực tiếp đã bị sốc.

【 Đù má! Lão bà của tôi cư nhiên còn biết mô phỏng âm thanh a! Âm thanh này hoàn toàn không khác gì với người vừa nãy! Quá lợi hại rồi đi! 】

【 Không, càng làm cho tui kinh ngạc chính là, vợ của tui cư nhiên không phải ngốc tử! cậu ấy không phải đồ ngốc!!! (siêu lớn tiếng) 】

【 Tôi cũng không ngờ! Có trời mới biết tôi đã luôn nghĩ về cậu ấy như một mỹ nhân xinh đẹp, yếu đuối, ngốc nghếch! Không nghĩ tới cậu ấy thật sự không phải đồ ngốc! 】

【 Anh có bao nhiêu thành kiến ​​với Khanh Khanh hả! Cậu ấy không phải ngu ngốc không tốt sao? Nếu không, anh nghĩ cậu ấy có thể lớn lên như thế này, còn một mình sống trong một căn phòng cho thuê không? 】

【 Đm! Nghĩ như vậy, tâm tư của tui lập tức thông suốt rất nhiều. 】

Nguyên chủ đương nhiên không phải kẻ ngốc, nhưng Nguyễn Thanh đang chờ có người nói cho cậu cái gọi là "sự thật", nếu không cậu chỉ có thể bị nhốt trong căn phòng thuê này.

Thật không lãng phí khi cậu viết tình huống của Tô Tiểu Chân cho những người khác và để lại số điện thoại của chính mình.

Nguyên chủ là người đa nghi, chỉ cần có người nói cho hắn biết chân tướng, cho dù hắn không tin, hắn cũng sẽ không hoàn toàn bỏ qua.

Với tính cách ấy của hắn, nhất định sẽ lựa chọn cảnh giác tin nhắn, nhưng dù sao cũng chỉ có bảy ngày, cho dù có đoán sai cũng không có gì để mất.

Nói cách khác, cậu có thể rời khỏi phòng.

Nguyên chủ có hai cái điện thoại di động, Nguyễn Thanh sử dụng một thân phận khác của Tô Tiểu Chân để chứng minh, sau khi nói xong, cậu trực tiếp ném chiếc điện thoại vào thùng rác.

Cậu có thể không thực hiện cuộc gọi này, nhưng cậu muốn cho Tô Tiểu Chân một cơ hội để tận dụng nó, và xem liệu cô ấy có thể bắt được nó hay không.

......

Căn phòng cách vách quả thực đang đánh nhau giống như những điều Nguyễn Thanh đã dự đoán.

Vì vậy, những người trong phòng không có nghe thấy ai đó gõ cửa.

Vì có vài người tiến vào phòng sau nên họ không ngần ngại đánh nhau, ra đòn trí mạng một cách tàn nhẫn.

Bao gồm cả Giang Tứ Niên vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa rõ ràng tình huống trước mắt.

Dù sao không thể giải thích là Kỷ Ngôn sẽ không giết hắn, không đánh chính là chờ chết.

Trong lúc nhất thời, tình thế cực kỳ hỗn loạn, không rõ ai với ai là đồng đội, phảng phất ai với ai đều giống nhau, lại giống như không giống nhau.

Rốt cuộc, một giây có thể còn liên minh với một người, giây tiếp theo liền sẽ phản bội.

Tô Tiểu Chân nhìn mấy người dị thường bạo ngược, đáng thương vô lực cuộn mình trong góc, sợ bị đánh lây.

Trong không gian tràn ngập tiếng ẩu đả điện thoại của ai đó đột nhiên đổ chuông.

Mấy người họ cơ bản là không quan tâm.

Tuy nhiên, tiếng chuông lại lần lượt vang lên, một số người vốn không thể giết đối phương càng trở nên táo bạo hơn.

Kỷ Ngôn không kiên nhẫ nhận điện thoại, vẻ mặt âm trầm mở miệng: "Làm sao vậy?"

"Này, xin chào, cơm hộp của ngài đặt đến rồi, phiền mở cửa lấy một chút. "

Cơm hộp?

Ai đặt?

Bởi vì Kỷ Ngôn không tắt loa nên những người khác cũng nghe thấy nó.

Mặt khác, một số người rõ ràng là mình không đặt, thậm chí bọn họ còn không ăn cơm hộp.

Mà lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, phảng phất là ở cách vách.

Mấy người nhất thời không hẹn mà cùng dừng lại, sôi nổi xoay người đi về hướng cửa.

Người giao cơm hộp tựa hồ không thấy ai mở cửa, lộ ra một nụ cười điên cuồng mà bệnh hoạn.

Trông như một tên biến thái....

Ngay khi anh định trực tiếp phá cửa xông vào.

Cửa "chạm" một cái, mở ra.

Tuy nhiên, không phải cửa nhà thiếu niên mở ra, mà là bên phía đối diện.

Người đàn ông cầm hộp cơm nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, khẽ mỉm cười.

Bốn người nam nhân nhuốm máu đứng ở cửa, hai tay đút túi, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn hắn.

Người đàn ông đưa cơm hộp: "???"

Mất hơn nửa ngày người đàn ông đưa cơm hộp mới nhận ra.

"...... Kỷ... Tiền bối?" Anh nghiêng đầu, mang theo một loại cảm giác bệnh hoạn, mặc kệ là thái độ và giọng nói của anh lúc vừa gõ cửa giống như hai người khác nhau hoàn toàn.

Hơn nữa, tuy gọi tiền bối, nhưng thực ra thái độ, giọng điệu chả ra làm sao, đều không có bất kỳ ý tứ kính trọng nào.

Kỷ Ngôn híp mắt, "Mày tới đây làm gì?"

Còn không đợi người đàn ông trả lời, Kỷ Ngôn liếc nhìn người đàn ông đang nổi giận, sau đó lại nhìn người đàn ông sau cánh cửa, sắc mặt biến đổi: "Cậu ấy là mục tiêu... của mày?"

"Tất nhiên rồi." Người đưa cơm hộp lần nữa nở nụ cười, thoạt nhìn lộ ra một ít thiếu kiên nhẫn.

Trong phòng, Tô Tiểu Chân nhìn vài người đứng ở cửa, sau đó nhìn vị trí của cửa sổ.

Cô biết những người chơi khác sẽ không bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình để cứu cô, dù sao cô cũng là một người chơi mới vào nghề không có ích lợi gì.

Nhưng nếu ở lại đây với những người này thì cô chỉ có một con đường chết.

Giải pháp duy nhất của cô là tự cứu mình.

Tô Tiểu Chân nhìn vài người vẫn còn ở ngoài cửa, lặng lẽ đi về phía cửa sổ.

Sau đó hít sâu một hơi, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Cô lúc này mới phát hiện hoàn cảnh bên này khác với bên phòng trọ của thiếu niên, kế bên cửa sổ có một cái ban công khá cao.

Nhưng chỉ ở đây cũng không an toàn, bởi vì chỉ cần có người phát hiện không thấy người, bọn họ liền có thể nghĩ ra.

Tô Tiểu Chân chịu đựng cơn đau trên cơ thể, bước lên phía cửa sổ hẹp và từ từ di chuyển sang một bên.

Nhưng nó thật sự quá hẹp, cho dù không an toàn nàng cũng không nhất định có dịch qua, chỉ cần có các ác ma kia phát hiện sẽ lại véo lại đá nàng.

Hơn nữa hiện tại vẫn là ban đêm, ánh sáng không đủ, Tô Tiểu Chân kiên trì nửa ngày, cuối cùng dùng hết toàn lực,vừa mới trượt tay, lập tức xoay người.

Cả người rơi thẳng từ tầng 5 xuống.

Nàng nhìn về phía ngôi sao càng ngày càng xa, mở to hai mắt nhìn, giờ phút này thời gian như chậm lại.

Nàng... thực sự sẽ chết sao?

Ngay khi Tô Tiểu Chân cho rằng bản thân không cứu được, tuyệt vọng nhắm mắt lại, tay đột nhiên không kịp ngăn cản bị kéo lại.

"A...... " Nguyễn Thanh lập tức đỡ lấy Tô Tiểu Chân, một cỗ đau đớn cảm giác từ trong xương tay truyền đến, kích thích cậu khiến nước mắt trực tiếp chảy xuống.

Nó thậm chí còn nhỏ giọt trên tay.

Lực một người rơi từ trên cao xuống thật sự quá lớn, Nguyễn Thanh suýt chút nữa không đỡ được người.

Còn may là bắt kịp.

Chỉ là cánh tay của cậu... Có lẽ là trật khớp.

Quả nhiên, việc này đối với khối thân thể rách nát này vẫn quá miễn cưỡng.

Tay cô bị ai đó bắt lấy, Tô Tiểu Chân mở to hai mắt nhìn người trước mặt.

Mặc dù là buổi tối, nhưng ánh sáng từ vách tường của căn nhà đối diện chiếu vào, có thể mơ hồ soi sáng một chút bóng tối, ánh sáng đen tối luân phiên chiếu lên người thiếu niên, tựa như một thiên sứ.

Trái tim Tô Tiểu Chân đột nhiên không kiềm chế được kinh hãi, sống sót sau tai nạn khiến nước mắt cô chảy dài, không kìm được muốn nói lời cảm ơn.

Nắm lấy hai tay Tô Tiểu Chân, cậu lắc lắc đầu, ý bảo không cần nói chuyện.

Tô Tiểu Chân gật đầu, nhưng vào lúc này, tất cả sự kiên cường của cô đã biến mất, có thể là do cô trực tiếp đối mặt với cái chết, hoặc có lẽ đã cứu cô khiến nước mắt của cô không thể không ngừng rơi..

Thể lực của Nguyễn Thanh quá yếu, không đủ để kéo Tô Tiểu Chân lên, càng đừng nói đến bàn tay vừa bị trật khớp của cậu cũng không thể dùng nhiều sức.

Cậu nhìn Tô Tiểu Chân rồi nhìn ban công phía dưới, trầm mặc không một tiếng động.

Tô Tiểu Chân hiểu ý thiếu niên.

Không tính là quá cao, trái phải chênh lệch không nhiều lắm 3 mét, là có thể ném được.

Tô Tiểu Chân ngẩng đầu lên, hướng thiếu niên gật đầu.

Nguyên Thanh dùng sức, lắc người hướng vào trong, sau đó ở góc độ thích hợp nhất buông ra.

Bản thân Tô Tiểu Chân cũng đi vào bên trong và hạ cánh thành công xuống tầng 3 của ban công.

Nơi này không an toàn, từ trên xuống dưới đều có thể nhìn thấy.

Sau khi giúp Tô Tiểu Chân cậu vào phòng bên trong không có bật đèn, liền biết không có người ở.

Đầu tiên, kéo một ít nước mắt xuống để làm ướt khẩu trang, sau đó nương theo ánh sáng phòng đối diện, đem ống tay áo to rộng cuốn lên.

Khuỷu tay nơi đó có màu xanh tím.

Da cậu rất trắng, chỗ vết thương xanh tím thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Nguyễn thanh chịu đựng đau, cẩn thận sờ sờ vết thương.

Chỉ có trật khớp không bị gãy xương.

Đối với tình huống hiện tại bàn tay này cơ bản là phế đi

Chính là hiện tại tay cậu không thể phế bỏ.

Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, kéo y phục trước ngực lên, cắn một ngụm, sau đó dùng hết sức lực trong tay, trực tiếp xoay xương cốt trở về.

Trong nháy mắt, cơn đau đớn khiến đôi mắt Nguyễn Thanh khẽ nheo lại, thân thể căng thẳng, cơn đau lại bị kích thích khiến nước mắt từ chảy xuống, trên trán cậu cũng toàn là mồ hôi.

Rõ ràng là chịu đau đớn,nhưng gương mặt cậu tinh xảo xinh đẹp, nếu nhìn sẽ có cảm giác mình đã trải qua loại chuyện khó có thể diễn tả được.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp khủng bố liền trực tiếp ngây người

Thiếu niên cắn quần áo ẩn nhẫn bởi vì cơn đau mà rơi lệ, bộ dáng thoạt nhìn thật mê người.

Thiếu niên tựa như một bông hoa đẹp nở trên đỉnh sương mù, hoa quá mê người, khiến cho người ta muốn hái xuống chiếm lấy để bên người.

Thiếu niên cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, liền có thể làm cho tất cả mọi người vì cậu điên cuồng.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem si mê nhìn vào màn hình, ngay cả làn đạn cũng quên phát, đợi thiếu niên quay lại đeo mặt nạ lần nữa mới có người kịp phản ứng.

【 Ai? Từ từ! Khanh Khanh sẽ không giải thích sao!?. 】

【Tui cũng có thắc mắc giống lầu trên, nhìn cậu ấy không giống như người có trình độ nối xương thuần thục.....】

【Càng nghĩ càng cảm thấy ớn a..... Hơn nữa, tui không ngờ lão bà của tui có chút ngoài ý muốn......】

Nguyễn Thành biết nối xương chắc chắn sẽ khiến người khác nảy sinh ra nghi ngờ, nhưng anh không còn cách nào khác.

Anh tiếp tục nhẹ nhàng lắc tay, vẫn còn hơi đau, nhưng không đặc biệt đau và không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Căn nhà này cũng không có người thuê, Nguyễn Thanh khi vào đã dùng dây thép mở cửa, mới có thể tới nhanh như vậy.

Nguyễn Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhanh chóng hướng về phia lầu 3 mà Tô Tiểu Chân đang ở đi đến.

Lầu 3 có người thuê, Nguyễn Thanh không thể dùng dây thép đi vào, liền chờ ở trong góp tối cách không xa cửa.

Cũng may Tô Tiểu Chân đã lừa được chủ nhà thành công, đi ra rất nhanh.

Nguyễn Thanh xác định phía sau không có người, vì vậy hướng Tô Tiểu Chân vẫy vẫy tay, Tô Tiểu Chân lập tức chạy tới.

Hai người không chút chậm trễ từ cầu thang bên kia chạy xuống lầu.

Khi chạy đủ xa, cậu mới hơi giảm tốc độ chạy chậm chút.

Chủ yếu là Nguyễn Thanh không kiên trì chạy tiếp được.

Hai người tìm một chỗ trốn một hồi, nghỉ ngơi một lát.

Nguyễn Thanh liếc mắt một cái trạng thái so với Tô Tiểu Chân tốt hơn nhiều, lập tức trầm mặc.

Tuy rằng Tô Tiểu Chân bị thương, nhưng như thế cậu cũng không bằng...

Nguyễn Thanh cố gắng ổn định hô hấp và nhịp tim, nhân tiện ổn định cảm xúc một chút.

Tô Tiểu Chân nhìn thiếu niên đang thở hổn hển trước mặt, thấp giọng hỏi: "Cái kia, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ, mở miệng nói: " Cô thử xem còn liên lạc được với đồng đội hay không?"

Khi Tô Tiểu Chân nghe vậy bèn lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi điện thoại của một người bạn trong đó.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng không có người trả lời, một lần nữa, kết quả như cũ.

Tô Tiểu Chân lại gọi cho một người khác, kết quả vẫn không có ai bắt máy, cô chỉ có thể lại đổi lần nữa.

Cho đến khi cô lấy điện thoại và kết thúc cuộc gọi, không ai trả lời.

Tô Tiểu Chân hốc mắt đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu, "Có lẽ là tôi quá vô dụng..."

Vào trò chơi, cô ấy luôn là người kéo chân sau, bị đồng đội bỏ rơi là chuyện bình thường, dù sao trong trò chơi kinh dị này, mạng người không đáng giá.

Nguyễn Thanh không cảm thấy gì.

Mặc dù mối quan hệ giữa một số người chơi không thân thiết, nhưng khi họ gặp nhau lần đầu tiên, ai đó đã đưa cho Tô Tiểu Chân một con dao, có thể thấy rằng mọi người hoàn toàn không phớt lờ cô ấy.

Hơn nữa, người chơi cũng không nói rõ quy tắc trong Phòng phát sóng trực tiếp khủng bố, đồng thời khẳng định sẽ không tùy tiện vứt bỏ đồng đội của mình.

Nhưng bây giờ liên hệ không được, sợ là đã gặp chuyện gì bất trắc.

Ví dụ...... Đã bị sát nhân phòng phát sóng trực tiếp tìm thấy.

Dù sao tổng cộng có mười người chơi, nhưng trò chơi này chỉ có bảy ngày.

Rõ ràng là không thể có chuyện một người chơi chưa chết lại chọn người khác.

Rất có thể lúc cậu còn chưa có tiến vào đã bị chọn, mà là những người khác sau khi tiến vào liền bị chọn.

Vì vậy, họ chỉ có khả năng sẽ sống sót trong một ngày hoặc thậm chí hai ngày sau khi được chọn.

Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn trước mắt Tô Tiểu Chân, "Chúng ta đi trước..."

"Cẩn thận!!!" Đồng tử Nguyễn Thanh hơi co lại, mở to hai mắt, dùng hết sức đẩy Tô Tiểu Chân trước mặt.

Tô Tiểu Chân trực tiếp bị Nguyễn Thanh đẩy ngã ngồi trên mặt đất, một cưa điện xẹt qua trong mắt nàng, cắm thẳng tắp trên mặt đất, đem xi măng đá phiến cắt đi.

Nếu không phải Nguyễn Thanh đẩy cô ra, chiếc cưa điện đã trực tiếp cắt cơ thể cô thành hai nửa, từ đầu đến chân.

Cũng may cưa điện kia chưa khởi động nếu khởi động không biết lực tàn phá sẽ như nào.

Bởi vì cho dù là tấm xi măng, cưa điện cũng cắm sâu từ năm cm đến mười cm, cơ thể người đơn giản là không đủ để ngăn cản nó.

Bởi vì Nguyễn Thanh dùng hết sức đẩy Tô Tiểu Chân, cậu cũng chật vật ngồi dưới đất, đương nhiên cũng nhìn thấy cái cưa điện kia đang cắm xuống đất.

"Oa, đáng tiếc, thế nhưng không trúng." Giọng nói của người đàn ông tràn ngập sự tiếc nuối và tiếng cười, từ trên cao phía sau Tô Tiểu Chân

Ở đây ban đêm yên tĩnh, thanh âm của nam nhân thật lớn, có chút cảm giác sởn tóc gáy.

Hai người ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Dưới ánh trăng, một bóng người cao lớn nhàn nhã ngồi ở trên tường cao, nhìn xuống hai người đang giằng co trên mặt đất.

Trên khuôn mặt anh ta treo một nụ cười độc ác.