Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 94: Giải trừ mối nguy




An Cẩn về đến phòng nghỉ ngơi, tựa vào sô pha, lấy ra một viên thú hạch cấp tám từ không gian trí não đặt trong lòng bàn tay.

Cậu nhắm mắt lại, vận chuyển dị năng hấp thu năng lượng trong thú hạch, năng lượng cuồn cuộn tuôn vào biển tinh thần của cậu, tinh thần lực nhanh chóng tăng lên, không bao lâu liền đạt đến trạng thái sung mãn.

Cậu tiếp tục hấp thu năng lượng, sợi tinh thần xanh biển ngày càng sáng, cảm giác tinh thần đau đớn khiến trán cậu chảy ra một tầng mồ hồi, lông mày thanh tú không khỏi nhíu lại.

Đột nhiên, cậu cảm nhận được Norman đẩy cửa tiến vào phòng, cậu tạm ngừng hấp thu, mở mắt nhìn về phía cửa.

Sắc mặt Norman hơi thay đổi, hắn bước nhanh đến trước mặt cậu, sờ nhẹ trán cậu: "Không khỏe à?"

An Cẩn lắc đầu: "Không, dị năng của em sắp thăng cấp rồi." Cậu nhắc nhở, "Đợi lúc nữa nếu em lộ ra vẻ mặt khó chịu thì anh đừng lo lắng, đó là bình thường, giống với lúc thăng cấp bảy."

Vẻ mặt Norman hơi thả lỏng, ngồi xuống bên cạnh cậu. An Cẩn khuyên hắn đi tắm nhưng hắn không đồng ý, có vẻ không trông coi thì không yên tâm.

An Cẩn cười với hắn, nhắm mắt lại tập trung hấp thu năng lượng.

Biển tinh thần càng ngày càng sáng, gần như biến thành màu trắng xanh. An Cẩn có cảm giác tinh thần lực bị kìm nén quá nhiều, cảm giác này rất khó chịu, mãnh liệt hơn cảm giác giác thăng cấp lúc trước.

Một tiếng sau, năng lượng trong cơ thể cậu cuối cùng cũng đạt tới cực hạn, dị năng đột phá tới cấp tám, đồng thời biển tinh thần cũng mở rộng.

An Cẩn tiếp tục hấp thu một ít năng lượng để tinh thần lực ở vào trạng thái khỏe mạnh.

Cậu mở mắt, nhìn sang bên trái, mắt cong lên: "Thành công rồi!"

Norman bị đôi mắt của cậu hấp dẫn, con ngươi xanh biển hơi khác với bình thường chút xíu, nơi sâu thẳm dường như có ánh sáng mờ di chuyển, lộ ra vẻ vừa thâm thúy vừa mê người.

Norman nâng tay chạm vào đuôi mắt cậu, ngón cái xoa nhẹ lên vảy cá lóng lánh nơi đuôi mắt một lúc rồi rời đi, rút một tờ giấy trên bàn lau mồ hôi trên trán cậu.

An Cẩn cảm thấy Norman dần dần đến gần, lông mi nhanh chóng run lên, nhịp tim cũng tăng nhanh mất kiểm soát.

Norman vừa chạm tới bờ môi mềm mại của bạn đời nhỏ, sự tự chủ lập tức tan rã mất một nửa, vươn tay vắt lên thành sô pha, hoàn toàn vây người vào trong lòng.

An Cẩn nhắm mắt lại cùng hắn hôn môi, tay vô thức nâng lên muốn khoác lên vai hắn. Cánh tay vừa mới giơ lên liền nghe "cạch" một tiếng, thú hạch vốn nằm trong lòng bàn tay rơi trên mặt đất.

An Cẩn vô thức "ưm" một tiếng, đẩy vai Norman muốn nhặt thú hạch lên, kết quả giọng nói bởi vì động tình nên mềm mại lại trầm khàn, vô cùng mời gọi.

Norman không buông, ngược lại càng ôm người chặt hơn, hôn từ đôi môi quyến luyến tới cằm, dần dần đi xuống dưới.

An Cẩn thở dốc, không chịu được quay đầu đi, khi ánh mắt quét qua mặt đất thì thấy thú hạch rơi đến chân bàn, màu sắc vốn óng ánh lúc này ảm đảm không sáng, mặt ngoài hiện ra một vết nứt.

Dái tai bị cắn một cái, giọng nói khàn khàn bất mãn của Norman truyền tới: "Không chuyên tâm."

An Cẩn nâng tay ngăn hắn lại, Norman đè người xuống: "Bác sĩ nói bây giờ có thể làm."

"Ưm, a..." Đầu cậu mới gật được một nửa, không nhịn được hừ một tiếng, nhíu mày ôm chân: "Thứ gì thế, cứng quá!"

Norman cứng người, lý trí quay trở lại, không gian và thời gian hiện tại đều không thích hợp. Hắn hít sâu một hơi, dịch người về sau rồi quỳ một gối xuống sô pha, lấy thứ trong túi quân phục ra đưa cho An Cẩn.

Đó là một viên thú hạch đỏ tươi, thú hạch không to lắm nhưng màu sắc cực kỳ đẹp, An Cẩn chỉ liếc mắt một cái đã có thể cảm giác được năng lượng dồi dào bên trong.

Mắt cậu tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, ghé lại vươn tay chạm vào: "Thú hạch cấp chín hả?"

Norman gật đầu: "Thú hạch của thú Hắc Nham, không phải lần trước em không mua được thú hạch cấp chín à? Vừa khéo lấy dùng đi."

An Cẩn do dự: "Đây là tài nguyên quý giá, không cần giao cho quân đội sao?"

Norman: "Tất cả binh sĩ tham chiến đều được chia tài nguyên thu được trong chiến tranh, giết tinh thú cấp cao sẽ nhận được nhiều tài nguyên hơn, đây là phần thưởng em xứng đáng nhận được."

Hắn rõ hơn bất cứ ai, An Cẩn đã góp phần to lớn trong việc giết hai con tinh thú cấp SSS.

An Cẩn vui vẻ nhận lấy, định dùng cho lần thăng cấp sau.

Cậu nhìn Norman, nghĩ đến cảnh trước đó thì không khỏi bật cười, Norman vươn tay xoa chân trái của cậu: "Đau không?"

An Cẩn lắc đầu, lúc này khu biên phòng đột nhiên vang lên tiếng báo động, đồng thời Norman nhận được tin nhắn: "Bệ hạ, tinh thú tập kích bất ngờ."

Norman nắm tay An Cẩn: "Em nghỉ ngơi cho khỏe." Sau đó xoay người sải bước rời khỏi phòng nghỉ ngơi.

Sắc mặt An Cẩn trở nên nghiêm túc, lấy thú hạch cấp thấp ra hấp thu năng lượng. Sau khi tinh thần lực sắp tràn đầy, cậu uống một ống thuốc A bổ sung dinh dưỡng, đứng dậy bước ra ngoài.

Hộ vệ ngoài cửa vội vàng hành lễ: "Vương/Hoàng hậu."

An Cẩn nhìn xung quanh, hỏi: "Joseph đâu?"

Hộ vệ: "Ở phòng giám sát."

Một lúc sau, Joseph đã tới trước phòng nghỉ ngơi. Dưới yêu cầu của An Cẩn, một lần nữa lái cơ giáp đưa An Cẩn đến sát vùng ven chiến trường.

An Cẩn phóng thích năng lực cảm nhận, năng lực cảm nhận giống như một tấm lưới lớn nhanh chóng tản ra tứ phía, tốc độ nhanh phạm vi rộng, cảm giác rất khác so với khi dị năng cấp bảy.

Cậu giữ một con tinh thú cấp S nhào về phía binh sĩ cơ giáp, một mũi tên bắn vào mắt tinh thú, tốc độ tấn công của tinh thú chợt ngừng lại, tiếp sau đó đau đớn gào thét.

An Cẩn lại tập hợp tên nước lần nữa, đồng thời điều động máu tinh thú, tên nước và tên máu cùng lúc tấn công vào tim tinh thú.

Tiếng gào thét của tinh thú bỗng im bặt, trong miệng tràn ra máu tươi, cơ thể to lớn giữa không trung rơi thẳng xuống đất.

Binh sĩ trong cơ giáp vừa bị tấn công đờ người, cơ giáp xám bạc ở nguyên vị trí, hai giây sau mới hồi thần.

"Đội trưởng! Vừa rồi một con tinh thú cấp S đột nhiên chết ngay trước mặt tôi, tôi còn chưa kịp tấn công! Trời ạ, chẳng lẽ ý niệm tấn công của tôi lợi hại như vậy sao?"

"Tỉnh lại đi, có bản lĩnh thì cậu giết thêm con nữa xem nào."

"Có lẽ là bị ai đó đánh trúng chỗ hiểm thôi."

An Cẩn nhìn tinh thú đã chết, trong mắt lóe lên kinh ngạc cùng vui mừng. Sau khi dị năng thăng cấp, việc cậu giết tinh thú cấp S trở nên dễ dàng hơn, gần giống với giết tinh thú trung cấp khi ở cấp bảy.

Hơn nữa cảm giác trước đây của cậu không sai, ở hiện thực sử dụng dị năng trong chiến đấu sẽ nắm vững khả năng điều khiển dị năng nhanh hơn.

Cậu bắt đầu tích cực giết tinh thú, ưu tiên giết tinh thú cấp cao, kiểm tra khả năng tấn công.

Rất nhanh cậu đã kiểm tra được, đối phó tinh thú cấp SS và tinh thú cấp SSS thì cậu vẫn không thể nào giết chết ngay, nhưng có thể gây ra thương tổn cho tinh thú, không như trước khi đối phó thú Vân Giáp và thú Hắc Nham, không cách nào công phá lớp da.

Trên chiến trường, binh sĩ cơ giáp đang vô cùng lo lắng khi chiến đấu với tinh thú cấp SS. Mắt thấy móng vuốt sắc bén vung về phía mình, vẻ mặt binh sĩ liền sợ hãi, đang nghĩ tránh thế nào để thương tổn ở mức thấp nhất thì thấy hai mũi tên nước từ xa bay đến, một mũi xuyên qua chân trước tinh thú, một mũi đâm vào cổ tinh thú.

Máu nóng đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi, màng bảo vệ trong suốt của cơ giáp lập tức nhuốm sắc máu, lại nhanh chóng được hệ thống dọn dẹp sạch sẽ.

Không chỉ một binh sĩ trải qua cảnh tương tự.

Trong nhóm liên lạc của đội cơ giáp vang lên rất nhiều tiếng kinh ngạc tán thán và tiếng thảo luận, họ vừa đánh vừa mơ hồ nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì thế?"

An Cẩn kiểm tra xong sức chiến đấu của mình, sau khi hiểu đại khái năng lực bản thân liền bắt đầu xử lý tinh thú cấp thấp và cấp trung gần đó.

Sau khi cậu thử nghiệm vài lần, có thể ổn định giữ chặt mười con tinh thú cấp thấp và trung cấp cùng lúc và bắn chết bọn chúng trong vòng hai mươi giây.

Cậu để ý thấy mỗi khi tinh thú đột ngột chết thì tinh thú bên cạnh đều có phản ứng hoảng sợ.

Trong lòng cậu chợt động, không tiếp tục giết tinh thú từ trong ra ngoài nữa mà tản ra giết tinh thú trong đám tinh thú.

Thế là trên chiến trường liền xuất hiện cảnh như này: tinh thú phát động tấn công cùng nhau xông lên phía trước, đột nhiên có vài con không hiểu ra sao mà lăn đùng ra chết.

Tình hình này liên tục xảy ra, trong mắt tinh thú, đồng bọn lặng lẽ chết không rõ nguyên do khiến chúng nó cảm thấy sợ hãi, đám tinh thú lập tức trở nên hỗn loạn.

Một con tinh thú cấp SSS bay lên trời, nhìn xuống phía dưới, con ngươi khổng lồ dựng thẳng xoay tròn hai trăm bảy mươi độ, dường như muốn tìm kiếm nguyên nhân cái chết của tinh thú nhưng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì.

Lúc này, một quả pháo con thoi bắn trúng cánh trái của nó, nó rống lên giận dữ với cơ giáp đen cách đó không xa, ngẩng đầu phát ra một tiếng rít dài, quay người bay đi.

Tinh thú phía dưới đồng thời quay người, nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, khu phòng ngự Tây Bắc lại một lần nữa yên bình trở lại.

Người xem livestream phấn khích không thôi, không ngừng gửi bình luận.

"Bệ hạ lợi hại quá, tính khí tinh thú cấp SSS hèn ghê, bị bệ hạ bắn trúng mà không dám đánh trả, ngược lại còn chạy thẳng."

"Tinh thú đáng ghét mau cút xa!"

"Lại chạy nữa! Có bản lĩnh thì đừng có chạy chứ!"

"Sao tôi lại cảm thấy không phải bị bệ hạ đánh cho chạy mất mà là bị cái chết âm thầm của tinh thú dọa chạy nhỉ?"

"Đồng ý! Chết giống y hệt lúc trước, thậm chí lực sát thương còn mạnh hơn."

"Trước đây chưa từng xảy ra tình huống như vậy, hai lần này hoàng hậu đều có mặt!"

"Không biết có ai nhớ không, hoàng hậu từng dùng cách tương tự để đối phó với hải thú ấy. Tôi dám khẳng định, cái chết của những con tinh thú này tuyệt đối có liên quan đến hoàng hậu."

An Cẩn không biết người xem đang thảo luận về cậu, sự chú ý của cậu vẫn ở trên chiến trường.

Tất cả tinh thú còn sống trên chiến trường đều rời đi hết, để lại xác tinh thú khắp nơi.

"Hoàng hậu, ngài muốn quay về nghỉ ngơi không?" Joseph hỏi, hắn do dự lại do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng, "Có phải thực lực của ngài đã mạnh lên rồi không?"

Mới nãy khi hoàng hậu tấn công tinh thú cấp SSS, ngoại trừ tấn công mắt thì không tạo thành hiệu quả gì nhưng vừa nãy lực sát thương lại tăng lên rất nhiều.

Trong lòng hắn tràn đầy kinh ngạc, mới chỉ một tiếng đồng hồ trôi qua mà thôi!

An Cẩn không giấu diếm, gật đầu nói: "Ừ." Cậu chỉ về một phía ngoài màng bảo vệ, "Tôi muốn đến đó."

Joseph đã có nhận thức mới về năng lực của cậu, hơn nữa hiện tại bên ngoài chẳng có tí tẹo nguy hiểm nào bèn quyết đoán lái cơ giáp.

Trên chiến trường cơ giáp rất nhiều, các binh sĩ đều đang thu dọn chiến trường, không ai chú ý đến họ ngoại trừ Norman.

Joseph nhìn chiếc cơ giáp đen đang đến gần, tạm dừng giữa chừng: "Hoàng hậu, bệ hạ đến."

An Cẩn rời mắt khỏi tinh thú, nhìn cơ giáp đen quen thuộc, bất giác nở nụ cười: "Tôi muốn xuống."

Joseph điều khiển cơ giáp quỳ một gối xuống đất, lòng bàn tay cơ giáp đặt ngang bằng ngoài cửa khoang ghế phụ, sau đó mở cửa khoang.

An Cẩn đứng trên lòng bàn tay cơ giáp, nhanh chóng được đưa xuống mặt đất.

Xung quanh đều là xác tinh thú to như cái nhà và binh sĩ cơ giáp thu dọn chiến trường, cậu ở trong đó có cảm giác dường như mình bị thu bé lại một cỡ.

Cùng lúc này, mùi máu tanh nồng xen lẫn mùi lửa đạn xộc vào mũi cậu, cậu chợt cảm thấy buồn nôn, quay đầu nôn khan.

Cậu sửng sốt, sao cậu lại trở nên mỏng manh như vậy! Thứ mùi này sao mạnh bằng mùi thối của thây ma!

Norman nhảy khỏi cơ giáp, đến cạnh An Cẩn, ôm cậu lo lắng hỏi: "Khó chịu à? Anh đưa em đi khám bác sĩ."

An Cẩn bịt mũi: "Không khó chịu, chỉ là không quen mùi này lắm."

Norman: "Bác sĩ từng nói có thể sẽ có tình trạng nghén, môi trường ở đây quá tệ."

An Cẩn cúi đầu nhìn bụng mình, dạo này mang thai cơ thể không có cảm giác gì lạ, cậu lại nghĩ theo tư duy của đàn ông, nhất thời không nghĩ ra là do mình ôm nghén.

Cậu nhìn tinh thú, không muốn rời đi.

Norman chú ý ánh mắt cậu, hỏi: "Muốn thú hạch? Lính hậu cần sẽ xử lý, sau khi xử lý xong anh sẽ lấy cho em."

"Em muốn luyện năng lực điều khiển dị năng." An Cẩn lắc đầu.

Ở hiện thực hiệu quả luyện tập tốt hơn, đương nhiên cậu muốn tăng cường tập luyện, dù sao một lần thăng cấp thì sức mạnh của cậu cũng mạnh lên rất rõ ràng.

Đẳng cấp cao không chỉ tăng cường khả năng tự vệ mà cũng có thể điều chế nhiều thuốc A hơn.

Vừa thu dọn chiến trường vừa luyện tập dị năng, một công đôi việc.

Norman nhìn vết máu bắn tung tóe khắp nơi, lại nhìn bạn đời nhỏ trắng trẻo nõn nà: "Thế thì luyện tập trên cơ giáp."

An Cẩn gật đầu ngay tức khắc.

Cậu vốn nghĩ ở khoảng cách gần tương đối tiết kiệm tinh thần lực, không ngờ cơ thể lại không chịu được.

Norman khom lưng bế ngang cậu lên.

An Cẩn hơi giương mắt, vỗ lên vai Norman, bối rối nhìn cơ giáp bên cạnh: "Thả em xuống."

Norman biết cậu xấu hổ, vẻ mặt hơi thả lỏng, lệ khí nổi lên trong chiến đấu bỗng chốc tan biến: "Toàn bộ người Obis đều biết chúng ta là bạn đời, cũng đều hy vọng chúng ta yêu thương nhau, không cần xấu hổ."

Trán An Cẩn gục trên vai hắn, tránh né ánh mắt thẳng thắn, đến khi ngồi vào ghế phụ trong cơ giáp, cửa khoang đóng lại mới thở phào một hơi.

Norman vươn tay xoa đầu cậu: "Muốn luyện tập thế nào?"

An Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh để cơ giáp đến gần đầu tinh thú."

Norman điều khiển cơ giáp đứng bên cạnh một con tinh thú cấp S.

An Cẩn vận chuyển dị năng nước, đằng xa đột nhiên xuất hiện một mũi tên nước lớn, sau đó nhanh chóng bắn vào não tinh thú, trong quá trình di chuyển, tên nước xoay cực nhanh.

Não tinh thú nổ tung không tiếng động, máu bắn khắp nơi, lộ ra thú hạch màu trắng bên trong.

An Cẩn dùng quả cầu nước bao lấy thú hạch, tách thú hạch ra, lại đổi thành xoáy nước rửa sạch. Sau khi xác định thú hạch đã sạch, cậu hỏi Norman: "Có cần giao thú hạch cho lính hậu cần không?"

Norman: "Em giữ lấy đi."

An Cẩn nghĩ ngay đến những điều Norman từng nói trước đây, cậu tham gia chiến đấu, quả thực có thể được chia tài nguyên.

"Không cần đăng ký sao?" Cậu hỏi.

Norman: "Em không cần, thứ em giết rất dễ tính."

An Cẩn bèn thu thú hạch vào túi không gian, ánh mắt cậu quét qua trí não của Norman, lộ ra nét mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào anh giàu vậy! Anh có nhiều quân công thế kia mà!"

An Cẩn từng mua thú hạch nên cậu biết giá thú hạch không thấp, nhất là thú hạch cấp cao.

Norman thường xuyên ra vào chiến trường, số tinh thú cấp cao hắn giết được tuyệt đối không đếm xuể, tương đương với một khoản tiền kếch xù.

Nhưng Norman lại lắc đầu: "Chủ yếu là tài sản thừa kế rất nhiều."

An Cẩn bật cười, đúng là một phú nhị đại danh xứng với thực.

Cậu vừa trò chuyện với Norman, thình thoảng hỏi về chủng loại tinh thú, vừa xử lý thú hạch.

Binh sĩ xung quanh thường ném ra ánh nhìn kinh ngạc, tên nước đột nhiên xuất hiện, họ không biết ai động tay nhưng bệ hạ và hoàng hậu cách gần nhất, chưa kể hai lần khi tinh thú chết hoàng hậu đều có mặt.

Tất cả mọi người đều nhận ra cái chết của tinh thú không phải bệnh truyền nhiễm! Là hoàng hậu!

Bình luận trên livestream điên cuồng nhảy lên.

"Hoàng hậu quả không hổ là Vương của người cá, lợi hại quá đi mất!"

"Bệ hạ và hoàng hậu đúng là một cặp trời sinh, đều mạnh như vậy!"

"Cậu ấy đẹp như kia còn mạnh như thế! Hức, tôi tự ti quá."

"Lội lại bài đăng cũ, tên chủ thớt này mặt cậu có đau không? Còn nói hoàng hậu không xứng với bệ hạ, công chúa gì đó mới xứng, tui nhổ vào!"

"Chắc não tên này có bệnh, lâu như thế rồi vậy mà còn chưa xóa bài đăng, không nói nhiều, báo cáo rồi."

"Đến muộn, bài đăng gì?"

"Đã xóa rồi."

Khi tinh thần lực của An Cẩn chỉ còn một phần tư bèn tạm ngừng sử dụng dị năng, quay về phòng nghỉ ngơi với Norman, tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Hai tiếng sau, lại lần nữa vang lên tiếng báo động, Norman khẩn trương ra chiến trường chi viện.

An Cẩn nhìn cánh cửa đóng lại, vô cùng đau lòng Norman, đôi mắt xanh xinh đẹp nổi lên giận dữ.

Lũ tinh thú này thực sự quá đáng ghét!

An Cẩn nhanh chóng rời giường thay quần áo thể thao bước ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Joseph đứng ở cửa ánh mắt sáng chói nhìn cậu.

An Cẩn mỉm cười, ngồi lên cơ giáp của Joseph, lại lần nữa giết tinh thú từ xa, lần này còn hung tợn hơn so với hai lần trước.

Nửa giờ sau, tinh thú bỏ chạy.

An Cẩn nhìn tinh thú tháo chạy, cau mày nói với Norman: "Tạp chất trong cơ thể chúng nó ngày càng nhiều hơn."

Norman không hề bất ngờ, con ngươi thâm trầm: "Lần này binh sĩ hy sinh rất ít, chúng nó không có thức ăn. Theo trinh sát thăm dò tìm hiểu thì sau khi chúng nó rời đi đã đến tinh cầu rác gần đó, động thực vật ở đó bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, hàm lượng tạp chất quá cao."

Hắn ngừng một chút: "Sau khi em tạo ra đồ ăn thuần khiết, quân đội đã nhận ra tại sao tinh thú lại kiên trì tấn công con người. Đối với chúng nó mà nói, con người chính là đồ ăn thuần khiết."

Nếu tinh thần của con người hoàn toàn bị tan rã rồi mắc bệnh hắc hóa thì trong cơ thể con người sẽ không có tạp chất nữa, vì đều được tinh thần lực lọc sạch.

An Cẩn hít sâu một hơi, chợt nghĩ đến lúc tra thông tin thú tinh triều đã xem được video tinh thú ăn con người, nhất thời da đầu không khỏi tê dại.

Norman thấy sắc mặt cậu căng thẳng, xoa đầu cậu: "Từ trường trong tinh hệ sẽ thay đổi, sau mùa xuân bản năng nhân giống của tinh thú ép buộc chúng nó quay về tinh cầu gốc sinh sản đời sau, hàng năm thời kỳ tinh thú triều chỉ xuất hiện quy mô lớn vào mùa xuân."

An Cẩn nhíu mày: "Tinh cầu mà tinh thú ở cũng đã bị ô nhiễm rồi sao?"

Norman gật đầu, hắn xoa nhẹ mi tâm An Cẩn: "Anh đưa em về nghỉ ngơi."

Khi An Cẩn tỉnh lại, bất ngờ thấy Norman vẫn ở trong phòng."

Norman cúi đầu hôn lên trán cậu, chia sẻ tin tốt: "Tinh thú rời đi rồi."

An Cẩn vui mừng, hỏi kỹ mới biết thì ra tinh thú từ bỏ tấn công Obis, định tiến về phía các tinh cầu xa hơn nhưng lại đụng phải một đám tinh thú còn lại, lúc này trong Tinh Tế đang xảy ra tinh thú hỗn đấu.

Trên tinh võng, hashtag #Mối nguy cơ của Obis được giải trừ# nhanh chóng trở thành chủ đề hot.

Lúc An Cẩn ăn sáng thì nhận được tin nhắn của Joellen: "Vương, điểm chuyển tiếp hoàn tất rồi!"

Một lúc sau, An Cẩn lại nhận được tin nhắn của Tiểu Ngân: "An An, mai tôi trở về Obis thăm cậu!"